Sớm đã biết trên đời này không dễ có chuyện tốt như thế.
Viên Ngạo Sách sắc mặt bất biến, "Ước pháp tam chương thế nào?"
Kỷ Vô Địch buông rìu, từ trong ngực móc ra một cuộn giấy, chậm rãi mở ra nói: "Đầu tiên, ngươi phải thay đổi hoàn toàn, ra khỏi lao phòng rồi không được làm xằng làm bậy, giết người phóng hỏa, bắt cóc cướp giật…"
"Ta lúc nào thì bắt cóc cướp giật?" Viên Ngạo Sách mặt bắt đầu biến sắc. Bị nói giết người hắn thừa nhận, việc phóng hỏa hắn tuy không tự tay làm, nhưng đích xác từng sai sử quá, về phần bắt cóc cướp giật… Hắn đường đường là Ám tôn, muốn nữ nhân còn cần dùng loại này thủ đoạn?
… Hơn nữa, lúc hắn bị bắt tới đây mới có mười sáu tuổi, cho dù có nghĩ tới cũng chưa kịp thực thi a.
Kỷ Vô Địch nói: "Đây là A Tả viết. Chính là cái người lần trước cùng Lăng Vân đạo trưởng tới."
Viên Ngạo Sách nói: "Ngươi là đang ám chỉ ta oan có đầu, nợ có chủ sao?"
"Loại này đạo lý không cần dạy chứ?" Kỷ Vô Địch kỳ quái nhìn hắn.
Viên Ngạo Sách hít một hơi thật sâu, "Còn có điều kiện gì nữa?"
"Còn có, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, không được cùng Huy Hoàng Môn đối địch, không được đối Huy Hoàng Môn tâm tồn oán niệm, không được dùng bất cứ thủ đoạn gì dù là trực tiếp hay gián tiếp để trả thù Huy Hoàng Môn, thương tổn đến lợi ích của Huy Hoàng Môn."
Viên Ngạo Sách nói: "Cứ như vậy?"
"Còn có, phải cải tà quy chính, trừ ác trừ gian, hành hiệp trượng nghĩa, cùng ma giáo triệt để phân rõ ranh giới, làm người tốt."
"..."
Kỷ Vô Địch thu hồi giấy, "Vừa rồi là A Tả, hiện tại tới ta nói."
Khóe mắt Viên Ngạo Sách giật một cái.
"Điều kiện của ta rất đơn giản. Chỉ cần A Sách đối ta lấy thân báo đáp là tốt rồi."
"Ngươi có thể đi."
Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút, "Ta còn chưa thả ngươi ra mà."
"Ta hiện tại nghĩ, những ngày tháng trong này cũng không có khổ sở như vẫn tưởng tượng." Viên Ngạo Sách phất tay áo đi xa.
Kỷ Vô Địch cầm lấy thiết sách, cắn cắn môi nhìn hắn, "A Sách, ngươi không thích điều nào, chúng ta có thể thương lượng thương lượng lại."
"Không bằng ngươi hỏi ta thích điều nào."
"Nga, ngươi thích điều nào?"
"Ta điều nào cũng không thích!"
Kỷ Vô Địch nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi chính là hỏi ngươi không thích điều nào mà."
Viên Ngạo Sách ở bên thư trác ngồi xuống xong, ngẩng đầu còn thấy y đang ở ngoài thiết sách, "Còn không đi?"
Kỷ Vô Địch nói: "Nếu không, chúng ta đổi làm người tốt thành không làm người xấu được không?"
"Vậy có gì khác nhau?"
"Khác nhau chính là ngươi có thể làm một người không tốt không xấu."
Viên Ngạo Sách nheo lại con mắt, "Người không tốt không xấu?"
Kỷ Vô Địch gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!