Chương 48: (Vô Đề)

Hoàng gia dù sao cũng là người ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm, phản ứng là hạng nhất, lúc đầu ngẩn ra một chút xong, lập tức bồi cười nói: "Vậy thì ta đây không biết rồi."

Kỷ Vô Địch có chút thất vọng, "Lam Diễm Minh thực là quá nhỏ mọn mà, chuyện đặc sắc như vậy cư nhiên không miêu tả thêm."

...

Hoàng gia có chút không chắc. Hai người kia thật là tới cứu người, mà không phải tới xem náo nhiệt?

Viên Ngạo Sách thấy Kỷ Vô Địch đã phát huy đủ rồi, lại đem trọng tâm câu chuyện nhận về nói: "Ngươi mới nói ngươi có thể cung cấp tình báo chính xác?"

Hoàng gia nhìn hắn một lát, đột nhiên cười khan nói: "Cái gì là tình báo chính xác chứ, ta chỉ là muốn kết giao với hai vị, vậy nên đặc biệt tìm lấy một cái cớ mà thôi."

Kỷ Vô Địch nói: "Ý ngươi là nói, ngươi mới gạt người?"

Hoàng gia nói: "Cũng không phải gạt người. Chỉ là ngưỡng mộ phong thái hai vị, cho nên..."

"A Sách, ngươi có nhớ kẻ lần trước lừa gạt chúng ta thì hậu quả thế nào không?" Kỷ Vô Địch chậm rãi nói.

Viên Ngạo Sách nói: "Thiếu tay hay thiếu chân?"

"Đây là lần trước của lần trước." Kỷ Vô Địch nói."Lần đó là thiếu phần phía dưới. Bất quá cuối cùng cũng có đường lui, nghe nói tới kinh thành, chuẩn bị vào hoàng cung lăn lộn."

Viên Ngạo Sách thấy sắc mặt Hoàng gia trắng bệch, chậm chạp nói: "Ta thấy như vậy không tốt."

Hoàng gia vội vàng gật đầu, "Ta chỉ muốn cùng hai vị kết giao..."

Bất quá thanh âm hắn rất khẽ, rất nhanh đã bị Viên Ngạo Sách che lấp mất, "Cắt vật kia, đối binh khí quả thực là bất kính."

...

Hoàng gia chỉ có thể phụ họa: "Không sai không sai, vạn sự dĩ hòa vi quý (lấy hòa hoãn làm đầu)."

Kỷ Vô Địch thở dài, lui một bước nói: "Như thế, đành phải chém tay chém chân rồi."

Hoàng gia sao lại không nhìn ra là bọn họ đang trêu chọc uy hiếp hắn chứ, bất quá hắn không thăm dò được lai lịch của đối phương, không dám tùy tiện khai địch. Môn phái hắn tuy xưng bá Lan Châu, thế nhưng ra khỏi thành Lan Châu thì chả là gì cả. Vạn nhất chọc phải người không dễ trêu chọc, giống như ma giáo Ám tôn Viên Ngạo Sách năm đó đã huyết tẩy Lục Nguyệt sơn trang, khó chịu một cái thôi thì...

Trong óc hắn linh quang chợt lóe.

Vừa rồi thiếu niên gọi thanh niên kia "A Sách" ? !

Nghe đồn môn chủ đương nhiệm của Huy Hoàng Môn Kỷ Vô Địch đã thu phục ma giáo Ám tôn làm tùy tùng, hai người kết giao cùng đi Bễ Nghễ sơn... Xem tuổi tác, nhân số thì hai người trước mắt đúng là độc nhất vô nhị. Thế nhưng nghe nói Kỷ Vô Địch với Lăng Vân đạo trưởng giao tình ngay thẳng, chính là bạn vọng niên được trên giang hồ nhắc đến nhiều nhất, sao người trước mắt này đối với chuyện Lăng Vân đạo trưởng bị bắt làm tù binh không hề lo lắng, trái lại còn quan tâm lúc hắn bị bắt làm tù binh có mặc y phục hay không?

Hắn nghĩ lại, lại nghĩ tới trong lời đồn thì Kỷ Vô Địch tuổi còn rất trẻ, hành sự lại thường nằm ngoài suy nghĩ mọi người, khiến người khác đoán không ra. Lẽ nào một màn trước mắt này này, chỉ là thế trận mà y cố tình bố trí?

Trong lòng hắn một hồi trái, một hồi phải mà hỗn loạn, nhãn thần nhìn Viên Ngạo Sách cùng với Kỷ Vô Địch nhất thời trở nên thập phần phức tạp.

"A Sách, ta thấy người này không có gì dùng, làm thịt đi." Kỷ Vô Địch ngáp một cái.

Viên Ngạo Sách nói: "Làm thịt làm cái gì?"

"Cho chó ăn? Chó đói bụng thật là đáng thương."

"..." Chó đói bụng rất đáng thương, vậy người bị chó đói ăn sống thì tính là cái gì? Hoàng gia lặng yên nghĩ.

Viên Ngạo Sách lắc đầu, "Hiên giờ người này, xem ra vẫn có chút để dùng."

Kỷ Vô Địch nói: "Nói thí dụ như?"

"Chí ít hắn biết Lăng Vân bị nhốt ở đâu, chỗ ấy bố trí thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!