Đi đến trưa, đám người Kỷ Vô Địch tìm được một bóng cây, xuống ngựa nghỉ tạm.
Viên Ngạo Sách xuống ngựa thì, như nghĩ gì đó mà lại nhìn con đường một lần.
"A Sách, ăn gà nướng." Kỷ Vô Địch chọn một nơi cách xa mấy người Đoan Mộc Hồi Xuân năm sáu trượng ngồi xuống, như một cô vợ hiền lành mở giấy gói ra, đưa cho hắn.
Tuy rằng đã lạnh, nhưng gà nướng bị lạnh so với màn thầu vẫn thơm hơn, nhất là sau khi nhìn thấy đám người Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ có thể ăn màn thầu uống nước lã.
Kỷ Vô Địch một bên gặm gà nướng, một bên dùng cái miệng dính đầy dầu mỡ nói: "A Sách, ngươi có hay không phát hiện ra Hoa Hoài Tú thường hay nhìn lén Phiền Tế Cảnh a?"
Viên Ngạo Sách nỗ lực đem tầm mắt của mình từ cái miệng cứ há ra ngậm lại của y dời đi, thờ ơ hỏi: "Thì sao?"
"... Ta vẫn cho bọn họ là ngươi tình ta nguyện, không nghĩ tới vẫn là đầy một bụng khuê oán." Kỷ Vô Địch nhìn người lại nghĩ đến mình, ánh mắt nhìn Viên Ngạo Sách nhất thời ai oán hẳn lên.
Viên Ngạo Sách vờ như không thấy tiếp tục ăn gà.
Kỷ Vô Địch đột nhiên buông gà nướng, chăm chú nói: "A Sách. Chúng ta hôn một cái được không?"
"Khụ." Viên Ngạo Sách bị sặc.
Kỷ Vô Địch xấu hổ nói: "A Sách, ngươi hà tất phải hưng phấn như thế?"
Viên Ngạo Sách lạnh lùng mà trừng mắt nhìn y, "Ngươi không muốn lát nữa mê man lên ngựa chứ?"
"Nếu như A Sách ôm ta thì... Ta rất nguyện ý." Kỷ Vô Địch cười híp mắt nói, "Hơn nữa không cần điểm hôn huyệt, ta giả bộ ngủ là số một."
"Cũng phải" Viên Ngạo Sách như có suy nghĩ nói, "Lúc ở nhà trọ, cả ta cũng không phát hiện ngươi không ngủ." Hô hấp bằng phẳng, cùng với người đang ngủ không có gì khác nhau.
Kỷ Vô Địch đắc ý nói: "Trước đây cha ta thường xuyên kiểm tra việc học của ta, ta chỉ còn cách giả ngủ cho tốt. Trong quy củ thì ăn và ngủ là lớn nhất, hắn thấy ta ngủ, đành phải ở một bên cố chờ. Chờ đến ba canh giờ, đến khi ta tỉnh lại, thì đã là lúc ăn cơm rồi, chuyện kiểm tra đành phải bỏ qua."
"Ngủ với ăn là lớn nhất?" Viên Ngạo Sách không cách gì tưởng tượng được cái này cư nhiên lại là gia giáo của Huy Hoàng Môn.
Kỷ Vô Địch gật gật đầu nói: "Hắn người này tuy rằng khuyết điểm vô số, may mà còn có cái này là ưu điểm."
"Ngươi cảm thấy hắn khuyết điểm vô số?" Viên Ngạo Sách không thể tin được mà hỏi lại. Vô năng như Kỷ Vô Địch Cư nhiên lại cảm thấy phụ thân gần như là vạn năng của mình khuyết điểm vô số? Y sẽ không phải là ghét Kỷ Huy Hoàng không sống phóng túng chơi khúc khúc chứ? Hay chính là cảm thấy hắn quá nghiêm khắc, khiến y không thể sống phóng túng đấu khúc khúc?
Kỷ Vô Địch tiếp tục nói, xác minh phân nửa suy đoán của y, "Nhất là lúc hắn kiểm tra việc học và dạy võ công cho ta."
"..." Viên Ngạo Sách đột nhiên đứng lên, mắt nhìn về hướng núi, lạnh lùng nói, "Thời khắc nghiệm chứng võ công của ngươi đến rồi đó."
Những lời này hắn cố ý nói lớn, đám người Đoan Mộc Hồi Xuân nghe thế cũng lập tức đứng dậy theo, đem ánh mắt nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy mấy chỗ cây cối thấp thoáng trên núi, hơn mười đạo thân ảnh nhanh chóng lao xuống.
Viên Ngạo Sách theo bản năng che trước người Kỷ Vô Địch, ý niệm ở trong đầu không ngừng xoay chuyển. Tuy với thân thủ của hắn bảo hộ Kỷ Vô Địch an toàn không thành vấn đề, thế nhưng đến lúc đó chỉ có mình hắn xuất thủ, Kỷ Vô Địch ở bất động đứng một bên, e rằng sẽ khiến Đoan Mộc Hồi Xuân cùng Hoa Hoài Tú nghi ngờ.
Hoa Hoài Tú mọc từ trong tay áo ra một cái hỏa tiễn tín hiệu, bắn thẳng lên trời.
Chỉ trong chốc lát, cả trên núi lẫn đường đi đều lộ ra nhân mã thân hình.
Trên đường là người của Định Viễn tiêu cục, bọn họ tới nhanh hơn so với đường núi, lập tức vây quanh Hoa Hoài Tú.
Kỷ Vô Địch nhỏ giọng nói: "Hắn không thích Tống cô nương, dùng người của người ta thì lại rất nghiêm túc."
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: "Còn rảnh rỗi lo nhàn sự của người khác?"
Kỷ Vô Địch lập tức lấy lòng nói: "A Sách, ta dùng ngươi, thế nhưng ta lại càng thích ngươi!"
"... Đừng ép ta quay ngược mũi kiếm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!