Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch hai người dây dây dưa dưa từ mật đạo đi lên, tiếng đánh nhau phía trên đã ngừng, thế nhưng tiếng bước chân vẫn rất mất trật tự. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy mấy tiếng ngượng ngùng xin lỗi.
Ánh nến từ hướng đại đường chiếu đến, vừa vặn thành một khối nhỏ trước cửa thông phô.
Kỷ Vô Địch kéo tay áo Viên Ngạo Sách, nói: "A Sách, chúng ta sẽ không cứ thế mà ra đó chứ?"
Viên Ngạo Sách thiêu mi hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì bên ngoài nhất định có rất nhiều thi thể."
"Ngươi sợ thi thể?" Trong mắt Viên Ngạo Sách viết rõ không tin.
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: "Ta không sợ thi thể. Nhưng ta sợ bọn họ thiếu người khiêng thi thể."
…
Viên Ngạo Sách nằm lại xuống thông phô.
Chờ lúc Thượng Thước và Chung Vũ tìm được bọn họ, bọn họ đang nằm cùng một chỗ ngủ ngon lành.
Một chân Kỷ Vô Địch kề sát bên cẳng chân Viên Ngạo Sách, tay chăm chú nắm lấy tay áo hắn.
Thượng Thước mắt mũi giật một cái, tiến lên một bước nhỏ giọng nói: "Môn chủ."
Viên Ngạo Sách mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
Thượng Thước không cam lòng tỏ ra yếu thế mà nhìn lại.
Hai người dùng mắt giao chiến hồi lâu, Thượng Thước nhịn không được chớp mắt trước một cái. Vì vậy sát khí ngưng lại, thua.
Viên Ngạo Sách lần nữa nhắm mắt lại ngủ.
Kỷ Vô Địch khóe miệng hơi giương lên, thần tình hạnh phúc không gì sánh được.
Thượng Thước hướng Chung Vũ nhìn lướt qua, miệng hướng phía sàng hất hất.
Chung Vũ quay đầu nhìn tường.
…
Hoạn nạn kiến chân tình, nhật cửu kiến nhân tâm [1] a!
Thượng Thước trừng mắt nhìn bóng lưng hắn hồi lâu, thấy hắn không hề có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, bất đắc dĩ đành tự mình cúi đầu suy tư. Qua một lúc, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng quạt đánh vào lòng bàn tay nói: "Môn chủ, ngươi tè ra quần rồi."
…
Chung Vũ yên lặng đi ra ngoài.
Viên Ngạo Sách lấy tay vuốt vuốt mặt, sau đó ngồi dậy.
Kỷ Vô Địch cũng đứng dậy, bất quá con mắt y vẫn lấp lánh hữu thần nhìn Thượng Thước.
Thượng Thước cười gượng, "Ta chỉ là nói giỡn một câu không hại đến ai thôi mà."
Đầu Viên Ngạo Sách cúi xuống càng thấp hơn, vai hơi co giật.
Kỷ Vô Địch lãnh tĩnh nói: "A Thượng, lát nữa ngươi giúp ta giặt quần."
Chỉ là giặt quần thôi, không phải là chuyện lớn. Thượng Thước lơ đễnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!