Chương 3: (Vô Đề)

Lao phòng thứ hai đột nhiên vươn ra một cánh tay, láng mịn như mỡ, nhỏ gầy như cọng hành.

Kỷ Vô Địch gặp qua rất nhiều tay đẹp, nhưng đôi này so với những đôi y từng xem qua đẹp hơn chút đỉnh.

Đôi tay hướng y ngoắc một cái, "Tiểu đệ đệ, đến đây."

Kỷ Vô Địch cười híp mắt tiến lại gần.

Mỹ phụ hơi dựa vào thiết sách (lưới sắt), đôi mắt phượng khiêu khích khẽ mở. Tay nàng vẫn ở ngoài thiết sách, chỉ cần Kỷ Vô Địch tiến lên một chút, nàng có thể nắm vạt áo y.

Nhưng cước bộ Kỷ Vô Địch lại cố tình dừng lại.

"Tiểu đệ đệ, ngươi không muốn tới gần thêm chút nữa sao?" Mỹ phụ nghiêng người, thạc quả trước ngực kề sát trên thiết sách, có loại cảm giác như muốn tràn ra ngoài.

Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, thở dài nói: "Đại nương, ngươi xuống sắc rồi."

...

Mỹ phụ như bị sét đánh, mặt, ngực, tay đều quỷ dị đơ lại ngay lập tức.

Kỷ Vô Địch thở dài đi qua trước mặt nàng.

Lao phòng thứ ba là một tương sĩ.

Hắn ngay lúc Kỷ Vô Địch đi qua, thoát ra một câu, "Mạng ngươi đã định trước là đoạn tử tuyệt tôn!"

Kỷ Vô Địch Cước bộ dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn, "Ai?"

Tương sĩ cười lạnh nói: "Ngươi nếu là không tin, thì cứ chờ xem."

"Ta điều không phải không tin, ta chỉ là nghĩ ngươi thật lợi hại." Kỷ Vô Địch kính phục nhìn hắn, "Cư nhiên liếc mắt có thể nhìn ra ta là đoạn tụ."

Cằm tương sĩ tạp sát một tiếng, rớt trên mặt đất.

"Đoạn tụ?"

Động chỗ sâu nhất, truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe.

Nguyên bản còn đang nhìn đông tới nhìn tây, nói này nói nọ, lao phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

Chỉ còn lại tiếng vang mờ ảo vọng lại.

"Nhượng ta xem xem, có đủ hay không tư cách làm nam sủng của ta."

...

Kỷ Vô Địch tung tăng tung tăng chạy tới.

Lao phòng cuối cùng đối diện với động khẩu, ước chừng lớn bằng ba lao phòng khác, ở giữa dùng thúy trúc bình phong tách ra, phân thư phòng, ngọa phòng (phòng ngủ) cùng ôn tuyền phòng (ôn tuyền = suối nước nóng). Nếu như không phải bên ngoài cũng có thiết sách vây quanh như những phòng khác, Kỷ Vô Địch thật muốn hoài nghi gian phòng này là biệt trang nghỉ dưỡng cha hắn dùng để dưỡng tiểu tình nhân.

Một đạo thân ảnh từ sau bình phong khoan thai đi ra, hắc bào đai ngọc, vẻ mặt kiêu ngạo.

Tề Tử Trung buông thực hạp nhìn hắn, mắt lộ ra ánh nhìn khẩn thiết. "Viên tiên sinh, ngày hôm nay là mùng một."

Người nọ nhưng nhìn chằm chằm Kỷ Vô Địch nói: "Ta ngày hôm nay không rảnh."

...

Tề Tử Trung nhất thời u oán liếc về phía Kỷ Vô Địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!