Thọ đản đã qua, thảo phạt Lam Diễm Minh liền trở thành đại sự bậc nhất.
Lăng Vân đạo trưởng từ sáng sớm, liền cùng với Hiểu Phong đạo trưởng hai người đến cửa hỏi thăm. Lúc bọn họ đến, Thượng Thước và Chung Vũ đang so chiêu.
"Bần đạo quấy rối rồi." Lăng Vân đạo trưởng chắp tay cười.
Thượng Thước và Chung Vũ vội vã thu tay lại, thỉnh bọn họ đi vào.
Trong phòng, Kỷ Vô Địch ngồi ở bên cạnh bàn, cười híp mắt nhìn Viên Ngạo Sách đang ngồi, đối với người khác nhìn như không thấy.
Thượng Thước lấy khuỷu tay thúc thúc vào người y, "Môn chủ, Lăng Vân đạo trưởng và Hiểu Phong đạo trưởng tới."
Kỷ Vô Địch lúc này mới lười biếng đứng lên, qua loa ôm quyền.
Hiểu Phong đạo trưởng vừa thấy đã muốn nổi giận, lại bị Lăng Vân đạo trưởng giành trước nói: "Kỷ môn chủ là đang suy nghĩ về việc của Lam Diễm Minh sao?"
Kỷ Vô Địch nói: "Đều không phải, ta đang đờ ra."
"Nga? Nghĩ cái gì?" Lăng Vân đạo trưởng có chút hiếu kỳ.
"Khái khái." Thượng Thước dùng quạt che mặt, len lén hướng về phía y phóng một cái ám chỉ.
Vì vậy Kỷ Vô Địch thập phần ngắn gọn trả lời: "Nghĩ ngươi."
...
Lăng Vân đạo trưởng miệng khẽ nhếch, trên khuôn mặt trước nay vốn tử tế thong dong lần đầu tiên toát ra vẻ thờ thẫn.
Bên trong một mảnh lặng ngắt như tờ.
Thượng Thước không hổ là đã kinh lịch qua sóng to gió lớn, chỉ trong chớp mắt, đã nghĩ ra từ tốt để bổ cứu, "Ý môn chủ là nói, danh sách lần này tham dự diệt trừ Lam Diễm Minh, còn cần đạo trưởng chỉ điểm."
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, y là có ý này?
Thượng Thước dùng dư quang hướng Viên Ngạo Sách liếc mắt... .
Kỷ Vô Địch gật đầu thừa nhận, y chính là có ý này.
Lăng Vân đạo trưởng vuốt râu: "Kỷ môn chủ thực sự là quá khiêm tốn rồi. Kỳ thực với sự từng trải của Kỷ môn chủ, chút việc nhỏ này thực sự không làm khó được ngươi."
Viên Ngạo Sách bất động thanh sắc ở một bên nhìn, đột nhiên rất bội phục Lăng Vân đạo trưởng. Nếu nói đám người Thượng Thước và Tả Tư Văn ở trước mặt người khác tán thưởng Kỷ Vô Địch là vì bảo trụ danh dự của Huy Hoàng Môn, vậy Lăng Vân đạo trưởng đối y khen ngợi chỉ có thể nói là hoàn toàn bị mỡ heo che mất trí mà thôi.
Hắn và Phiền Tế Cảnh thật đúng là một đôi tuyệt phối.
Lăng Vân đạo trưởng quay đầu về phía Viên Ngạo Sách đang thầm khinh bỉ hắn nói: "Viên tiên sinh đối với địa thế Bễ Nghễ sơn là quen thuộc nhất, ngươi nghĩ chúng ta lần này đem theo bao nhiêu người đi thì tốt?"
Mặc kệ Lăng Vân đạo trưởng là lấy đại cục làm trọng, hay là thực sự không kể tiền ngại. Thượng Thước và Chung Vũ vẫn đối với việc hắn có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Viên Ngạo Sách mà cảm thấy kính nể. Cái kia, dù sao cũng là kẻ thù giết em rể a.
Viên Ngạo Sách mí mắt nhếch một cái nói: "Một đám ô hợp với một đám ô hợp, nhiều người hay ít người thì có gì khác nhau?"
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười, "Có Viên tiên sinh xuất mã, chuyện Lam Diễm Minh tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Có điều Viên tiên sinh đã từng đường đường là ma giáo Ám tôn, nếu đơn thương độc mã xông vào long đàm (nơi nguy hiểm), vậy có phần khó coi."
...
Cao nhân đúng là cao nhân.
Không chỉ dăm ba câu đã đem trọng trách diệt trừ Lam Diễm Minh đổ hết lên người Viên Ngạo Sách, mà ngay cả dự tính ban đầu cũng không hề thay đổi.
Viên Ngạo Sách nhìn Kỷ Vô Địch liếc mắt, "Người khác ta mặc kệ, ta chỉ muốn quản một người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!