Chương 27: (Vô Đề)

"Như vậy người thứ hai mà Kỷ môn chủ chọn là..." Lăng Vân đạo trưởng cười híp mắt nhìn y.

Nhãn thần Kỷ Vô Địch lập tức hỏa lạt lạt (hừng hực) nhắm vào Hoa Hoài Tú.

Dù bị quây quanh bởi một đám người như quạ, hắn vẫn như cũ là hạc giữa bầy gà, phong tư yểu điệu.

Xoát.

Viên Ngạo Sách dùng hài chà mạnh xuống đất.

Ba chữ "Hoa Hoài Tú" đã gần ra khỏi miệng nhất thời bị nuốt lại vào. Kỷ Vô Địch ngoan ngoãn tựa vào bên người Viên Ngạo Sách nói: "Đương nhiên là A Sách của ta."

Ánh mắt nhất tề xoát xoát hướng về Viên Ngạo Sách trừng lớn.

Nếu như nói là Phiền Tế Cảnh còn có thể miễn cưỡng chấp nhận là thiếu niên anh hùng, vậy thì thanh niên cao ngạo như khổng tước (chim công) này vốn từ đâu tới hoàn toàn không ai biết.

Tung Sơn chưởng môn Tôn Lương Ngọc nhịn không được nói: "Thứ ắt ta kém cỏi, chẳng hay vị thiếu hiệp này làm sao xưng hô?"

"A Sách chính là A Sách." Kỷ Vô Địch thêm vào một câu, "Là tùy tùng của ta."

...

Chúng chưởng môn mất kiên nhẫn rồi.

Kỷ Vô Địch chọn Phiền Tế Cảnh trước, bọn họ còn có thể mắt nhắm mắt mở. Cửu Hoa phái cũng xem như là danh môn đại phái, bọn họ đã có giao tình, miễn cưỡng thì coi như cũng xong. Thế nhưng đem tùy tùng của mình nói ra trước mặt mọi người trịnh trọng như thế, còn xếp trước các môn phải khác, cái này thật khinh người quá đáng rồi. Chẳng lẽ y cho rằng trong chốn võ lâm ngoại trừ Huy Hoàng Môn ra phái khác không có cao thủ sao?

Hiểu Phong đạo trưởng trước nay đều yêu ghét phân minh. Trước đây hắn nhìn trúng Kỷ Vô Địch, tự nhiên thấy y làm gì cũng thuận mắt. Lúc biết y rất sợ chết xong, vậy quả thực càng nhìn càng ghét. "Nói như thế, chẳng lẽ Kỷ môn chủ định chỉ dựa vào ba người, mà muốn đi đánh Lam Diễm Minh?"

Lăng Vân đạo trưởng quát khẽ nói: "Hiểu Phong."

Hiểu Phong đạo trưởng tức giận ngậm miệng.

Những người khác mừng vì có người ra mặt, bởi vậy đều lẳng lặng xem kịch vui.

"Có thể sao?" Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên. Nếu như chỉ ba người thế này, chuồn đi cũng dễ hơn.

Lăng Vân đạo trưởng nói: "Kỷ môn chủ thật biết nói đùa. Lam Diễm Minh làm hại toàn võ lâm, chúng ta sao có thể đem toàn bộ trọng trách giao hết vào tay ngươi? Tương lai ngày nào đó, việc này truyền ra ngoài, vậy thì cái mặt già này của ta biết để vào đâu?"

Ánh mắt thấy trò hay của mọi người nhất thời thu lại, đều vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.

Đột nhiên có người gọi to: "Ta biết hắn là ai rồi?"

Trong thanh âm sắc bén của hắn mang theo sự hoảng sợ nồng đậm, ở trong một mảnh yên lặng ngẩn ngơ trở nên đặc biệt rõ ràng.

Thượng Thước trong lòng trầm xuống.

"Hắn" trong miệng hắn tám chín phần mười là ——

"Viên Ngạo Sách! Hắn là ma giáo Ám tôn, Viên Ngạo Sách!" Người nọ ồn ào, nhưng thủy chung không dám lộ diện.

Đám người nhất thời một trận rối loạn. Có lẽ có người đối với ba chữ Viên Ngạo Sách còn cảm thấy xa lạ, nhưng tuyệt đối không có ai lạ lẫm gì với bốn từ "ma giáo Ám tôn". Bất quá người nghe qua thì nhiều, người gặp được thì ít, sở dĩ trong lúc bọn họ khiếp sợ, lại không khỏi khinh ngạc về khuôn mặt còn rất trẻ của hắn. Dù sao tên hắn truyền lưu trong giang hồ cũng không dưới mười năm.

Mày phải Viên Ngạo Sách nhếch lên, trên mặt còn lộ ra vài phần vui vẻ, "

"Khai Sơn chưởng" Sử Đạc. Không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta."

Đám người lại loạn thêm một trận nữa, một nam tử đầu đội khăn vuông màu lam nhạt, vóc người thấp nhỏ bị bỏ lại ở giữa.

Sử Đạc hai chân run đến mức không thể kiềm chế nổi, hiển nhiên không nghĩ tới là qua nhiều năm như vậy, không chỉ mình hắn nhớ kỹ Viên Ngạo Sách, Viên Ngạo Sách cư nhiên cũng nhớ rõ hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!