Kỷ Vô Địch bên nhìn Viên Ngạo Sách bên ăn cơm, rất nhanh đã đem chén cơm của Viên Ngạo Sách ăn đến tận đáy.
Viên Ngạo Sách cầm đũa trừng y cả nửa ngày.
Chén cơm đó từ đầu tới giờ hắn một ngụm cũng chưa có đụng qua.
Phiền Tế Cảnh nhưng thực ra rất biết săn sóc, đem chén cơm mà mình chưa từng động tới nhanh chóng san bớt cho hắn, còn vỗ vỗ vai hắn nói: "Kỷ môn chủ lát nữa phải đi tiêu diệt Lam Diễm Minh rồi, cần ăn nhiều."
Kỷ Vô Địch ngây người, "Đợi lát nữa... đi diệt trừ Lam Diễm Minh?"
Phiền Tế Cảnh nói: "Đương nhiên. Những việc này làm càng sớm càng tốt."
Vì sao chuyện muốn chết lại muốn càng sớm càng tốt?
Kỷ Vô Địch u oán liếc về phía Thượng Thước.
Thượng Thước cúi đầu, vội dùng tay áo che miệng ho một tiếng nói: "Môn chủ, nếu Lam Diễm Minh đã chỉ tên nói họ, ngươi đành..." Hắn dừng thật lâu, mới ra quyết tâm nói, "Việc nhân đức không nhường ai đi."
Kỷ Vô Địch thiếu chút nữa đem đũa cắn đứt.
"Ta nghĩ Tả hộ pháp nếu ở đây, nhất định cũng sẽ ủng hộ môn chủ." Thượng Thước treo thêm một quả cân nữa.
Kỷ Vô Địch vẫn như cũ bất vi sở động.
"Dù sao quyền lớn về tài chính của Huy Hoàng Môn đều ở trong tay Tả hộ pháp, lỡ như hắn nhất thời phẫn nộ..." Thượng Thước dùng tiếng thở dài thật dài để ám chỉ hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.
Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách, vẻ mặt cầu xin nói: "A Sách, ta không muốn đi."
Viên Ngạo Sách đem đĩa rau cải xào nấm hương đặt đến trước mặt mình, giật lấy đũa trong tay y, tự cố tự địa (tự nhiên) mà ăn.
"A Sách." Kỷ Vô Địch đem mặt sáp qua.
Viên Ngạo Sách trước khi mọi người kịp hấp một khẩu lương khí (khí lạnh), đã dùng đũa chống lên trán y, lạnh lùng phun ra một chữ: "Đi."
Nếu như y không đi, hắn làm sao đoạt lại địa bàn? Nếu như y không đi, hắn sao có thể tìm được đám Lam Diễm Minh cưu chiến thước sao này tính sổ? Nếu như y không đi, tiền thuê nhà nhiều năm như vậy hắn tìm ai để thu?
...
Hắn nhất định là bị Kỷ Vô Địch độc hại quá sâu, mới có thể nghĩ đến vấn đề tiền thuê nhà này.
Kỷ Vô Địch mặt suy sụp xuống. "Không đi không thể?"
"Ân."
"Nhất định phải đi?"
"Ân."
"Không tới không được?"
"Ân."
"A Sách sẽ bảo vệ ta?"
"Ân... Ân?"
Kỷ Vô Địch hài lòng quay đầu đối Thượng Thước nói: "A Thượng, ngươi cũng nghe thấy, A Sách nói muốn bảo vệ ta."
Thượng Thước đang đứng sau lưng y, giúp y chia thức ăn, nghe vậy mỉm cười nói: "Vậy môn chủ ăn nhiều một chút, dễ lên đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!