Chương 25: (Vô Đề)

Lăng Vân đạo trưởng ngồi xuống, mọi người bắt đầu đứng dậy lên tiếng chúc mừng, tiếng ngợi ca liên tục, chỉ chủ trác thôi đã là hoa bay tứ phía rồi.

Đến phiên Kỷ Vô Địch, y vừa muốn mở miệng đọc lại mấy lời Thượng Thước dạy trước đó, đã bị Lăng Vân đạo trưởng giành trước ngắt lời nói: "Kỷ môn chủ nếu có thể đáp ứng thỉnh cầu của bần đạo, vậy so với bất kỳ lời chúc nào đều hơn gấp ngàn, gấp vạn lần."

Hắn vừa nói thế, không khỏi câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của mọi người.

Phương Thu Thủy là người đầu tiên nhịn không được nói: "Lăng Vân đạo trưởng chỉ chính là chuyện gì?"

Lăng Vân đạo trưởng cười híp mắt nhìn Kỷ Vô Địch, "Kỷ môn chủ trong lòng biết."

Người chính là như thế, càng là không nói, càng là hiếu kỳ. Lăng Vân đạo trưởng càng giả vờ thần bí, thế thám thính của bọn họ liền càng cao.

Trình Trừng Thành cũng biết đại khái, lúc này liên hệ với lời Lăng Vân đạo trưởng, cũng đã đoán được tám chín phần mười. Nhưng thấy những người khác đều ló đầu ra hỏi, trong lòng cười thầm. May là bối phận của hắn không cao, cũng không tới phiên hắn ngắt lời, bởi vậy vui vẻ ngồi một bên xem trò vui.

Một người bối phận không cao nữa chính là Đoan Mộc Hồi Xuân, hắn nghiêng đầu đối Trình Trừng Thành nói: "Trình huynh tựa hồ đã có dự tính?"

Trình Trừng Thành cả kinh, bất động thanh sắc hỏi ngược lại: "Đoan Mộc huynh sao lại nói thế?"

Đoan Mộc Hồi Xuân cười mà không đáp.

Kỷ Vô Địch ngay lúc Lăng Vân đạo trưởng mở miệng thì đã có dự cảm bất hảo, nhìn nữa nhìn dáng dấp hờ hững của Trình Trừng Thành, liền biết chắc chắn hắn cái gì cũng chưa từng nói, trong lòng lại càng ảo não. Sớm biết thì đã tung tin rộng rãi, còn vớt được chút ít. Giờ thì khỏe rồi, Phiền Tế Cảnh và Trình Trừng Thành dĩ nhiên đều là quân tử thủ khẩu như bình [1], thực sự là khiến cho người ta trở tay không kịp.

Y không nghĩ tới chính là, Trình Trừng Thành cũng không phải muốn thủ khẩu như bình, mà là với thân phận địa vị của hắn, cho dù là ánh mắt thiết tha chạy đến trước mặt Lăng Vân đạo trưởng bộc bạch cõi lòng, Lăng Vân đạo trưởng cũng sẽ xem hắn tuổi trẻ khí thịnh, nóng lòng muốn dương danh lập vạn. Hắn dù sao cũng không phải là Thanh Thành chưởng môn, thân phận địa vị đương nhiên không thể so sánh được. Sở dĩ hắn chỉ có thể một bên viết thư cho Thanh Thành, một bên tĩnh quan kỳ biến [2]. Dù sao thì với địa vị của Thanh Thành, nếu thật muốn diệt trừ Lam Diễm Minh, tuyệt đối sẽ không thiếu phần bọn họ.

Lăng Vân đạo trưởng thấy mọi người mồm năm miệng mười nói cũng sắp xong, lại nói: "Hôm nay là đản thần của bần đạo, việc này có thể để qua một bên, hôm khác lại nói đi."

Hắn nói thế, những người khác cũng không tiện phản bác. Chỉ là ngực mỗi người đều nói thầm: khởi đầu chính là ngươi, khởi xong lại giả người tốt cũng lại là ngươi, đâu ra cái kiểu dụ như vậy chứ.

Bị một trận như thế, Kỷ Vô Địch ăn cũng thấy mệt mỏi. Huống chi một bàn thức ăn, cả dầu cũng không có.

Đoan Mộc Hồi Xuân ngồi cạnh y, thấy y chỉ dùng đũa gảy hạt cơm, lại không mở miệng, nhân tiện nói: "Kỷ môn chủ muốn ăn thứ gì?"

Kỷ Vô Địch uể oải nói: "Ta muốn ăn thịt."

Thanh âm của y không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn ngay lúc người khác dừng lại thở.

Hiểu Phong đạo trưởng giận đến trắng cả mặt, suýt nữa đập bàn hỏi y có phải đến để phá rối hay không.

Lăng Vân đạo trưởng vẫn như cũ cười đến vân đạm phong khinh, "Vũ Đương chúng ta đều là Toàn Chân đệ tử, ủy khuất các vị chưởng môn cùng ta một đường ăn thức ăn chay."

Phương Thu Thủy mang theo giải vây nói: "Đạo trưởng khách khí rồi. Ta còn sợ tâm phàm tục của mình quá nặng, quấy rầy sự thanh tu của Vũ Đương."

Từ Ân phương trượng nói: "Ăn chay thế này chính là rất hợp ý lão nạp."

Lúc này thì cho dù người ngồi đây có trì độn đến mức nào, cũng phát giác được vị Huy Hoàng Môn môn chủ cùng với trong truyền thuyết là bất đồng rồi. Đừng nói bộ dáng này không có anh tuấn uy vũ như trong truyền thuyết, ngay cả tính tình cũng giống như hài tử bị dạy hư, thích gì làm nấy?

Lăng Vân đạo trưởng xem thần sắc mọi người nhìn Kỷ Vô Địch, liền biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nói: "Kỷ môn chủ là lần đầu tiên tham gia thọ yến, không quen cũng là bình thường."

Thấy chủ nhà cũng nói thế, những người khác cũng không có lý do gì để xoi mói nữa, đều nhất nhất phụ họa.

Đoan Mộc Hồi Xuân vô ý liếc mắt nhìn Kỷ Vô Địch, đã thấy y hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào Hoa Hoài Tú.

Hoa Hoài Tú tựa hồ cũng nhận thấy được ánh mắt của y, có chút không duyệt quay đầu lại. Dung mạo hắn bị người nhìn chằm chằm là chuyện thường, nhưng nhìn đĩnh đạc như thế thì vẫn chưa từng gặp. Hắn thấy người đang nhìn chằm chằm kia đang ngồi trên chủ trác, không khỏi kinh ngạc. Có thể ngồi trên chủ trác, đều là những môn phái có trọng lượng nhất trong bạch đạo võ lâm, mà ở tuổi đó có thể đại biểu ôn phái đến dự, tính đi tính lại cũng chỉ có ba người.

Hắn ánh mắt đảo qua, thấy bóng lưng của Đoan Mộc Hồi Xuân và Trình Trừng Thành, càng chứng thực suy đoán trong lòng mình. Hắn đã gặp qua Đoan Mộc Hồi Xuân, còn lại, nếu không phải là Huy Hoàng Môn chủ Kỷ Vô Địch thì chính là tân tú của Thanh Thành Trình Trừng Thành.

Nghĩ đến hai người kia, ánh mắt hắn hơi trầm xuống. Hắn tuy rằng vừa tới Vũ Đương, nhưng cũng đã nghe nói bọn họ và Phiền Tế Cảnh quan hệ khá là thân thiện. Nhất là Kỷ Vô Địch, lúc trước thường nghe Phiền Tế Cảnh Vô cứ Địch môn chủ này Vô Địch môn chủ nọ nhắc tới y, đem y khen tới mức như là trên trời mới có, hạ giới không ai. Sở dĩ lần này hắn mới đoạt của nhị ca ngốc nhà mình tự đến Vũ Đương chúc thọ, chính là vì muốn xem Vô Địch môn chủ trong truyền thuyết kia có thực sự vô địch đến mức đó hay không.

Đang lúc mọi người nhìn qua liếc lại, mỗi người một tâm tư, chỉ thấy một tiểu đạo sĩ vội vội vàng vàng từ ngoài chạy vào, tay còn cầm một tấm thiếp trên mặt màu trắng mang theo sắc xanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!