Nhạc công trước kia vui vẻ đem cầm giao cho Kỷ Vô Địch. Kỷ Vô Địch cũng không từ chối, thu tay áo lại, tự nhiên ngồi xuống.
Viên Ngạo Sách thấy chung quanh một đám người vì hiếu kỳ chờ mong mà tụ lại, mi phong (lông mày) giật một cái. Hắn tự nhận là định lực hơn người, thế nhưng khi khảo nghiệm tiếng đàn của Kỷ Vô Địch xong, vẫn cảm thấy vài phần vất vả, không biết những người này sẽ ra sao.
Kỷ Vô Địch hai tay xoa nhẹ cầm huyền (đàn cầm), như đang thử âm.
Viên Ngạo Sách nói: "Sở trường của ngươi không phải là cổ tranh (đàn tranh) sao?" Đây là chuẩn bị sẵn cho tai nạn sắp tới. Hy vọng bọn họ sẽ tin tưởng, Kỷ đại môn chủ sở dĩ đạn ra miên hoa, hoàn toàn là vì không giỏi cổ cầm.
Kỷ Vô Địch thoải mái nhàn nhã nói: "Không sao, dù sao cũng là gảy dây đàn."
Phiền Tế Cảnh nói: "Không bằng ta đi lấy cổ tranh tới?" Cổ tranh và cổ cầm tuy bề ngoài tương tự, nhưng đàn lên lại không giống nhau.
Kỷ Vô Địch cười nói: "Kỳ thực cổ cầm ta cũng biết."
Phiền Tế Cảnh phục sát đất, "Kỷ môn chủ quả nhiên học rộng tài cao."
Viên Ngạo Sách nhìn trời thở dài.
Đương.
Kỷ Vô Địch gảy một chút, nhìn về phía Phiền Tế Cảnh.
Phiền Tế Cảnh cầm kiếm, ngưng thần tĩnh khí mà đứng.
Ngoại trừ Viên Ngạo Sách ra mỗi người ai cũng vươn cổ chờ đợi, rửa tai lắng nghe.
Ánh mắt Kỷ Vô Địch chậm rãi rơi ở trên cầm, đột nhiên hai tay cùng múa, rơi trên cầm huyền... .
Không ít người trong nháy mắt đã ngã xuống đất, có mấy người run lẩy bẩy muốn chạy trốn, nhưng chưa được vài bước, hai chân đã mềm nhũn.
Ngược với Phiền Tế Cảnh, lúc đầu hơi ngẩn ra, tức khắc vung tay múa kiếm.
Viên Ngạo Sách bên ức chế xung động muốn đánh người đang tràn đầy trong ngực, bên nín thở nhìn kiếm chiêu của Phiền Tế Cảnh.
Cùng một dạng kiếm pháp, lúc trước Phiền Tế Cảnh dùng thì phiêu dật nhàn hạ như tiên, lúc này lại sát khí tung hoành như ma.
Chỉ thấy đầu ngón chân hắn điểm nhẹ, bá bá bá lướt ra ba kiếm, phối hợp với ba tiếng đương đương đương của Kỷ Vô Địch, lại thiên y vô phùng.
Viên Ngạo Sách ánh mắt trầm xuống. Lần trước hắn chính là thu kiếm ở đây, có thể thấy được đó không phải là nguyên bộ kiếm pháp, chí ít không có múa ra chiêu "tứ hải sinh sát".
Phiền Tế Cảnh đột nhiên hồi kiếm, cũng không thu tay, trái lại ngửa người đem kiếm hướng phía sau đâm ra. Kiếm thế không dừng lại, trở tay xuống dưới, mũi kiếm rơi trên mặt đất, thân kiếm cong lại, sinh ra một lực đàn hồi, đưa hắn bay mạnh lên giữa không trung.
Tiếng đàn Kỷ Vô Địch lúc này hơi dừng, đột nhiên lại như tảng đá trong thùng sắt chạy quanh, leng keng leng keng loạn hưởng.
Phiền Tế Cảnh đầu hạ cước thượng mà rơi xuống, còn cách một trượng, đột nhiên hai chân trầm xuống, thân trên mượn lực nhấc lên, toàn thân hơi co lại, kiếm như cầu vồng, quét ngang nửa vòng!
Đương!
Cầm ngưng, người dừng.
Tiếng đàn Kỷ Vô Địch tuy rằng không có nhiễu lương (quấn xà nhà) ba ngày, nhưng tuyệt đối nhiễu não ba vòng, dư vị không dứt.
Những người té trên mặt đất hơn nữa ngày mới đem được mấy tiếng ầm ầm đương đương ong ong trong đầu đuổi hết ra ngoài, khôi phục thính lực bình thường. Bọn họ đây đó nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được bốn chữ: vẫn còn sống sót!
Phiền Tế Cảnh bình ổn khí, mới xoay người đối Kỷ Vô Địch khom người thật sâu nói: "Một phen tiếng đàn của Kỷ môn chủ, khiến Tế Cảnh thể hồ quán đính, thoát nhiên khai lãng [1]."
Kỷ Vô Địch giơ lên ngón tay của mình, phía trên còn dính một giọt máu đỏ tươi. Nước mắt trong viền mắt lăn ra, y ủy khuất nói: "Ngươi nhất định phải khắc trong tâm khảm a."
Phiền Tế Cảnh đứng dậy nói: "Đương nhiên. Nếu không nhờ Kỷ môn chủ phá vỡ thường quy, cố ý đạn cầm loạn lên, khiến ta thoát ra khỏi cầm cảnh trước kia, tâm sinh cảm giác buồn bực, phẫn nộ, lo nghĩ, đem hết chúng luyện vào kiếm pháp, ta cũng không thể nhanh như thế lĩnh ngộ được ý cảnh của "tứ hải sinh sát"."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!