Phiền Tế Cảnh và Kỷ Vô Địch rốt cuộc nhất kiến như cố [1], hai người tám lôi bảy kéo, đặc biệt nói với khác biệt, dĩ nhiên cũng có thể đem cuộc đối thoại kéo dài xuống tới.
"Vũ Đương phong cảnh tuyệt tú, địa kiệt nhân linh, có thể ở đây tu luyện chính là phúc khí."
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: "Ân. Nói vậy liên khúc khúc cũng hung hãn hơn nơi khác rồi."
"Không sai không sai. Tế Cảnh chỉ nghĩ đến người, Kỷ môn chủ nhưng lại liên tưởng đến sâu kiến, không hổ là Huy Hoàng Môn môn chủ."
...
Thượng Thước cảm khái nghĩ: nếu người trong thiên hạ đều như Phiền Tế Cảnh, bọn họ cũng không cần đem Kỷ Vô Địch giấu ở sâu trong Huy Hoàng Môn, không dám để y xuất đầu lộ diện rồi.
Sự sùng kính của Phiền Tế Cảnh đối với Kỷ Vô Địch lúc này đã ở một mức độ cực à không lời nào có thể nói hết được, chỉ đắn đo suy xét trong chốc lát, rốt cục định quyết tâm nói: "Chúng ta Cửu Hoa phái nổi danh nhất chính là Cửu Liên kiếm pháp. Nếu Kỷ môn chủ không chê khí, có thể chỉ điểm ta một vài chiêu không?"
Thượng Thước sắc mặt đại biến.
Viên Ngạo Sách xuy cười một tiếng, khoanh tay nhìn xem Kỷ Vô Địch làm sao hóa giải được.
Bất quá tiếng cười nhạo đó rơi vào tai Phiền Tế Cảnh, lại biến thành hắn quá không biết tự lượng sức, chỉ được một chút xíu mà cũng dám mặt dày cùng ái tử của võ lâm đệ nhất cao thủ luận bàn. Phiền Tế Cảnh bên tai đỏ bừng nói: "Kỷ môn chủ xin đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn múa mấy chiêu kiếm pháp, xin chỉ điểm, cũng không phải là không biết lượng sức, muốn luận bàn."
Hắn dừng một chút, lại nói, "Kỷ lão môn chủ chính là người ta sùng kính nhất đời này, có thể được hậu nhân hắn chỉ điểm, đời này xem như ta sống không uổng."
Thượng Thước nói: "Cửu Liên kiếm pháp chính là độc môn võ công của Cửu Hoa phái, ngươi cứ như vậy diễn luyện ra, chẳng lẽ không sợ quý chưởng môn trách mắng?"
Phiền Tế Cảnh nói: "Thượng đường chủ quá lo. Mấy chiêu ta diễn luyện đây, cũng chính là chiêu thức mà người của Cửu Hoa phái ai ai cũng biết, ngay cả giang hồ đồng đạo có chút hiểu biết cũng có thể múa được một vài chiêu, chưởng môn nhất định sẽ không trách mắng."
Thượng Thước tỉnh ngộ. Kiếm pháp Cửu Hoa phái trước nay chỉ có một bộ, chưởng môn xuất thủ là Cửu Liên kiếm pháp, nhập môn đệ tử ra tay cũng là Cửu Liên kiếm pháp. Thế nhưng Cửu Liên ấy lại không thể so với Cửu Liên kia. Cửu Liên kiếm pháp mà chưởng môn luyện, gọi là Tiên Liên kiếm pháp, chính là võ học thượng thừa. Mà bộ Cửu Liên kiếm pháp của nhập môn đệ tử, nhưng chỉ là một môn công phu bình bình thường thường, dù là có thể múa được vài chiêu, cũng không thể lĩnh hội được.
Như vậy xem ra, địa vị của Phiền Tế Cảnh này tại Cửu Hoa phái cũng không cao. Chỉ là không hiểu vì sao tinh anh của Thanh Thành như Trình Trừng Thành lại cùng hắn tương giao.
Kỷ Vô Địch một tay chống má, một tay làm ra thế "thỉnh".
Phiền Tế Cảnh mừng đến trên mặt tỏa sáng, hăng hái vội vàng ở trong phòng lượn quanh một vòng, ngượng ngùng nói: "Ta quên mang theo kiếm rồi."
Đám người Thượng Thước hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không dùng kiếm. Duy nhất sử dụng kiếm là Viên Ngạo Sách, thì thanh kiếm còn bị bồi táng rồi nữa.
Rơi vào đường cùng, Thượng Thước đành phải đem cây quạt âu yếm của mình giao cho hắn.
Phiền Tế Cảnh cung kính tiếp nhận lấy, nín thở đứng ở trước bàn.
Gian phòng không nhỏ, bàn cách cửa khoảng một trượng rưỡi, thế nhưng khi hắn ngưng thần nắm quạt mà đứng thì, không gian một trượng rưỡi phảng phất như bị khí thế của hắn tràn đầy, ép cho người hít thở không thông.
Thượng Thước và Chung Vũ sắc mặt dần dần ngưng trọng, liên Viên Ngạo Sách cũng nhẹ nhàng "di" một tiếng.
Đột nhiên Phiền Tế Cảnh dáng người như yến, từng chiêu từng thức múa lên Cửu Liên kiếm pháp.
Hắn tư thế ưu mỹ, khí quán trường hồng [2], rõ ràng chỉ là chiêu thức phổ thông, hắn nhưng có thể dùng như hành vân lưu thủy (nước chảy mây trôi), phiêu dật như tiên. Rõ ràng chỉ là cây quạt, ở trong tay hắn so với kiếm còn anh khí bức người hơn.
Đợi hắn thu quạt thì, Thượng Thước và Chung Vũ vẫn không thể kìm chế mà chìm đắm trong chiêu thức mới nãy.
Ánh mắt Viên Ngạo Sách nhìn về phía hắn cũng không còn vẻ xem thường như trước nữa.
Phiền Tế Cảnh hai tay cung kính đem quạt trả lại cho Thượng Thước, sau đó vừa lo lắng vừa chờ mong nhìn về phía Kỷ Vô Địch nói: "Còn thỉnh Kỷ môn chủ chỉ giáo?"
Kỷ Vô Địch nhưng thật ra rất bình tĩnh, gật đầu nói: "Nếu có đàn có rượu, vậy sẽ tốt hơn nhiều."
Phiền Tế Cảnh hơi chút ngẩn ra, lập tức phất tay nói: "Thính quân nhất tịch thoại, thắng độc thập niên thư [3]! Kỷ môn chủ không hổ là hậu nhân của Kỷ lão môn chủ. Ta lúc luyện kiếm thường có cảm giác ngưng trệ, hôm nay nghĩ lại, không chừng là thiếu đầu nhập (tập trung). Nếu có tiếng đàn tương hòa, lại có rượu tăng thêm dũng khí, chắc chắn có thể khắc chế được sự ngưng trệ đó!"
Hắn vái một cái lại nói, "Đa tạ Kỷ môn chủ chỉ điểm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!