Chương 21: (Vô Đề)

Lúc Vũ Đương chưởng môn thụ thương, vụ đơn độc mật hội với Huy Hoàng Môn môn chủ đã khiến cho khá nhiều người quan tâm. Bởi Huy Hoàng Môn môn chủ thường ngày không ra khỏi cửa, đại thể ai cũng chỉ mới nghe kỳ danh, chưa gặp được người, lúc này tự nhiên phải mượn cớ đi thám thính tin tức.

Bất quá Trình Trừng Thành hiển nhiên là không nằm ngoài đám đó.

Sáng sớm ngày kế, hắn đã dáng cười đầy mặt chạy đi tìm Kỷ Vô Địch.

"Kỷ môn chủ đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách, "Ngươi đoán hắn là tới làm cái gì?"

Viên Ngạo Sách đang uống chúc (cháo), nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hỏi thăm tin tức."

Trình Trừng Thành dáng cười cứng ngắc, bất quá rất nhanh khôi phục lại vẻ thong dong nói: "Lăng Vân đạo trưởng là võ lâm danh túc [1], người người kính trọng. Hắn gặp chuyện, Thanh Thành trên dưới trong lòng đều nóng như lửa đốt, hy vọng có thể góp chút sức mọn."

"Trước đây nghe nói có người có thể giận cực phản cười, còn ngươi đây là ưu cực phản cười?" Kỷ Vô Địch thở dài, "Ngươi quả nhiên là lòng như lửa đốt a, nếu không thì tuyệt đối sẽ không cười ra kiểu trong sung sướng lại mang theo ba phần buồn vô cớ, trong sung sướng lại mang theo vài tia thích thú thật thê mỹ."

"..." mặt Trình Trừng Thành đã cứng lại cỡ tượng thạch.

Viên Ngạo Sách nói: "Chúc lạnh rồi."

Kỷ Vô Địch nhất thời không nhịn được nhìn Trình Trừng Thành nói: "Ngươi là tới làm cái gì thế?"

Trình Trừng Thành thẳng thắn nói: "Không biết hôm qua Lăng Vân đạo trưởng và Kỷ môn chủ thương thảo cái gì đại sự? Có chỗ nào cần Thanh Thành xuất lực hay không?"

Kỷ Vô Địch lẩm bẩm nói: "Sớm nói không phải xong rồi sao, làm hại chúc của ta lạnh hết."

Trình Trừng Thành nhãn tình sáng lên, chờ y mở miệng.

Kỷ Vô Địch nói: "Chuyện ngày hôm qua Lăng Vân đạo trưởng nói a..."

"Ân ân."

"Không thể nói cho ngươi."

Trình Trừng Thành: "..."

"Được rồi, chúng ta đang ăn điểm tâm, là chúc..." Kỷ Vô Địch hơi nghiêng người, để hắn có thể thấy được oa chúc.

Trình Trừng Thành sáng sớm đã vội vã tới, trong bụng chính là trống trơn, nghe được hương chúc, không khỏi nổi lên cảm giác muốn ăn.

Kỷ Vô Địch lại che ở trước mặt hắn nói: "Bất quá chỉ đủ phần cho ta và A Sách thôi, không thể cho ngươi ăn."

"..." Trình Trừng Thành vỗ tay một cái nói, "A, ta đột nhiên nhớ ra, còn có chuyện phải đi lo liệu, cáo từ trước vậy."

Kỷ Vô Địch nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của Trình Trừng Thành, buồn bực nhìn về phía Viên Ngạo Sách, "Vì sao bọn họ mỗi lần muốn đi, đều nói là có chuyện quên làm chứ? Hắn thế, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng thế. Lẽ nào bọn họ cho là ta sẽ giữ bọn họ lại sao?" Y dừng một chút, cô đơn nhìn ánh bình minh phía xa vời, lắc đầu nói, "Bọn họ thực sự là quá không hiểu ta rồi."

Viên Ngạo Sách nói: "Bởi vì loại này có thể khiến bọn họ dù chạy trối chết vẫn còn có chút thể diện."

Trình Trừng Thành là lượt đầu tiên.

Hắn ly khai xong không lâu, Hiểu Phong đạo trưởng đã đến thăm.

Lúc đó, chén đang được tiểu đạo sĩ của Vũ Đương dọn dẹp, Kỷ Vô Địch đang nghĩ có nên mang cầm ra cao sơn lưu thủy một phen hay không.

"Kỷ môn chủ, ta có việc muốn nói riêng với ngươi." Hiểu Phong đạo trưởng đi thẳng vào vấn đề.

Kỷ Vô Địch thâm tình nhìn Viên Ngạo Sách, nói: "Đạo trưởng, ta và A Sách từ trước đến nay đều như hình với bóng."

Ánh mắt sắc bén của Hiểu Phong đạo trưởng nhìn về phía Viên Ngạo Sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!