Chương 18: (Vô Đề)

Cách thọ đản còn có hai ngày, giang hồ nhân sĩ đến trước vội vàng kết giao với nhau, dạo chơi ngắm cảnh.

Từ xa nhìn lại đỉnh núi Vũ Đương, có thể thấy được những mảng đen đen như đám kiến lui lui tới tới.

Kỷ Vô Địch cũng ở trong đám kiến đó.

Y nghĩ từ lúc y đem bàn cờ bạch ngọc tiếp tế cho Viên Ngạo Sách xong, thái độ Viên Ngạo Sách đối với y cũng trở nên nhu hòa không ít, thậm chí còn nguyện ý theo y đi leo núi. Đủ thấy được lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm [1] chính là rất có đạo lý. Y âm thầm quyết định sau này phải thường xuyên đem những thứ chỉ có thể thấy không thể tìm được đem tặng cho hắn.

"Ngươi cười cái gì?" Viên Ngạo Sách quay đầu nhìn y.

Kỷ Vô Địch nỗ lực dính sát qua nói: "Có thể một mình cùng A Sách ra ngoài, ta thực sự rất vui mà."

...

Một mình?

Viên Ngạo Sách không nói gì nhìn đám người trước trước sau sau.

"Bất quá A Sách, ngươi vì sao lại cách xa ta như vậy?" Kỷ Vô Địch phiền muộn nhìn cự ly hai người một lần nữa bị kéo giãn ra.

Viên Ngạo Sách thu tay lại, "Ngươi nghĩ hai đại nam nhân ban ngày ban mặt lại dính cùng một chỗ thì dễ xem lắm sao?"

Kỷ Vô Địch không chút do dự gật đầu.

Viên Ngạo Sách nheo con mắt lại nói: "Ta không nghĩ thế."

"A Sách. Vậy ngươi đừng xem ta là đại nam nhân nữa, cứ cho ta là tiểu nam nhân thì được rồi." Kỷ Vô Địch mở to hai mắt, ngập nước mà nhìn hắn, "Vì A Sách, ta cái gì cũng đều nguyện ý."

"Vậy cách xa ta ra một chút."

"..."

Kỳ thực hai người cũng chưa tự mình đi chút nào, chỉ là bị cuốn theo dòng người cuồn cuộn, chậm rãi đã đem kỳ cảnh của Vũ Đương ngắm hết một lần.

Lúc trở về, Kỷ Vô Địch rất oán niệm xoa mồ hôi trên trán, "A Sách, mai chúng ta đừng đi nữa."

Viên Ngạo Sách cũng thấy xem núi đá cây cối chẳng có gì thú vị cả, thế nhưng vẫn hỏi một câu, "Vì sao?"

"Chúng không có đẹp như ngươi."

Nếu như nói lần đầu nghe câu đó, tâm tình của hắn xem như cũng có chút dao động, nhưng giờ thì nó lại như là ao tù nước đọng, không hề có phản ứng. Khó có được Kỷ Vô Địch nói nhiều lần như vậy, mà lần nào cũng đều rất dạt dào tình cảm. "Ngươi nghĩ ta đẹp hơn núi?"

Kỷ Vô Địch không chút do dự gật đầu.

"Đẹp chỗ nào?"

"Ngươi có mắt mũi miệng."

"... vậy còn có người xấu hơn núi sao?"

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: "Cái tên tương sĩ ở Thập Ác lao, còn có cái người ngực rũ xuống nữa!"

Viên Ngạo Sách nói: "Bọn họ không phải cũng có mắt mũi miệng?"

"Bọn hắn có còn không bằng không có."

"..."

Hai người trò chuyện câu được câu mất, phòng xá đã ở trước mắt, một thân ảnh quen thuộc đang chần chừ trước cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!