Chương 14: (Vô Đề)

Chung Vũ dừng mã xa xong từ bên ngoài tiến đến, vừa vặn thấy một người thanh niên vẻ mặt đầy máu hấp ta hấp tấp hướng bên ngoài chạy đi.

Bất quá đối với người giang hồ mà nói, thấy máu (huyết) với thấy tuyết cũng không có gì khác nhau.

Hắn hoàn toàn không để ý ngồi xuống.

Tiểu nhị vừa vặn bưng thức ăn lên.

Kỷ Vô Địch đem đũa dùng như phong sinh thủy khởi (gió nổi nước lên), liều mạng đem nấm hướng gắp vào trong chén Viên Ngạo Sách.

Viên Ngạo Sách còn chưa kịp động đũa, trong chén đã xếp thành một tòa tháp cao. Mà khó có được là, cư nhiên một mảnh nấm hương cũng không có từ đỉnh tháp rơi xuống dưới...

"Môn chủ, chúng ta ăn cái gì?" Thượng Thước rất lãnh tính giơ chiếc đũa hỏi.

Vừa nãy tiểu nhị tới, Kỷ Vô Địch một lúc gọi luôn bốn đĩa nấm hương xào nấm hương. Mà hiện tại, cả bốn đĩa nấm hương đều nằm hết trong chén Viên Ngạo Sách.

"Ăn a." Kỷ Vô Địch tự mình ăn một ngụm cơm lớn.

Thượng Thước nhìn cái đĩa trống trơn, lại nhìn chén của Viên Ngạo Sách, bất đắc dĩ nói: "Môn chủ, bằng không, chúng ta gọi thêm vài đĩa thức ăn nữa đi?"

"Thế nhưng A Tả nói, gần đây trong môn đang thắt chặt chi tiêu… Chúng ta phải ăn tiết kiệm mới được." Kỷ Vô Địch cắn đũa, "Hơn nữa lần này lại phải tốn cho Vũ Đương một khoản lớn. Cùng lắm thì, đợi tới Vũ Đương sơn, chúng ta cố gắng ăn về lại."

...

Chết tiệt cái thắt chặt chi tiêu.

Thượng Thước đối với cái cớ của Tả Tư Văn thật không dám khen tặng đến cực điểm. "Môn chủ, kỳ thực… ta còn có một chút tiền riêng."

Kỷ Vô Địch chớp mắt nhìn hắn.

"Nếu như môn chủ không chê khí, vậy bữa cơm này để ta mời." Thượng Thước mỉm cười.

Kỷ Vô Địch lập tức giơ tay lên, hướng tiểu nhị đang từ trên lầu đi xuống, kêu lên: "Cho thêm bốn đĩa nấm hương xào."

Thượng Thước: "..."

Ăn cơm xong, bốn người lên lầu.

Kỷ Vô Địch đi theo sau Thượng Thước, liên tiếp hỏi: "Nhà trọ không hết phòng sao? Không có chuyện chỉ còn lại hai phòng thôi à? Cũng không có nói chúng ta phải nằm chung hả?"

Thượng Thước rốt cuộc quyết định dừng chân lại, quay đầu nhìn y nói: "Môn chủ."

"Ân?" Kỷ Vô Địch chờ mong nhìn hắn.

"Nếu như chỉ còn lại có hai gian phòng. Vậy thì nhất định là ngươi một gian, Viên tiên sinh một gian. Ta với Chung Vũ ngủ ở thông phô."

Kỷ Vô Địch nói: "Vậy nếu chỉ còn lại một gian phòng thì sao?"

Viên Ngạo Sách nãy giờ không hề nói chuyện giờ mới mở miệng nói: "Ta cũng đi thông phô ngủ."

Kỷ Vô Địch cảm động nhìn hắn, "A Sách, ngươi đối ta thật tốt. Cư nhiên đem gian phòng lưu lại cho ta, một mình chạy đi thông phô ngủ."

...

Một mình chạy đi thông phô ngủ?

Vậy hắn với Chung Vũ tính là cái gì?

Thượng Thước rất không vui vẻ nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!