Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Trong nháy mắt Harry cầm cái cốc kia, dạ dày lăn lộn do bị lôi kéo khiến cậu buồn nôn muốn ói.
Từ sau mê man tỉnh lại, cậu nhìn quanh bốn phía một cái, hiển nhiên, ở đây không phải là Hogwarts, thoạt nhìn cũng không giống như là sân khấu lĩnh thưởng đặc biệt của kỳ thi Tam Pháp thuật trao tặng cho quán quân vinh dự gì.
Được rồi, xem ra cái cúp kia bị làm thành một cái Khóa Cảng, cuộc sống của cậu thật đúng là vĩnh viễn không thể rời bỏ vui mừng ngoài ý muốn.
Harry lặng lẽ tự giễu nói.
Nữ thần số phận cho tới bây giờ đều sẽ không bỏ qua bất kỳ một cái cơ hội nào trêu cợt cậu, cậu đã sớm hiểu rõ điểm này.
Cậu bé căm tức lại bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Nỗ lực để cho thân thể đau nhức mà chật vật của mình từ dưới đất bò dậy.
Mặc kệ trạng huống này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, năm học thứ tư này của cậu quả thật là rất mệt mỏi —— tuy rằng ba năm học trước của cậu cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Vào giờ phút này cậu thầm nghĩ nghỉ một chút thật tốt, tắm rửa, nhắm mắt lại ngủ một giấc, để cho tất cả chuyện phiền toái Hòn đá Phù Thủy Phòng chứa bí mật kỳ thi Tam Pháp thuật đều đi gặp quỷ đi.
Đương nhiên, hiện thực gõ tỉnh ý nghĩ xằng bậy của cậu.
Chỉ thấy lúc này một bóng người từ trong bóng tối xuất hiện, hướng về phía Harry đi tới, cậu thấy ngón tay út của cái tên kia bị chặt đứt một đoạn, vóc người ục ịch, tiếp đó, tên Peter Pettigrew kia đem mình trói thật chặt trên một mộ bia.
Mà trên mộ bia có khắc tên Tom Riddle.
Đây là tình huống gì? Đuôi Trùn, cùng Voldemort...! Sai, nghĩa trang chôn cất cha của Voldemort?
Harry không thể không nhận rõ một sự thật như vậy: mình bị bức bách tham dự kỳ thi Tam Pháp thuật đích thật là một âm mưu từ đầu đến cuối, là một cái bẫy từ trường học mang cậu tới trước mặt kẻ thù định mệnh —— Voldemort.
Còn cái gì có thể bết bát hơn cái này chứ?
Tâm tình uể oải nhất thời cuốn sạch sức lực toàn thân của cậu.
Thế nhưng Harry phát hiện phản ứng của mình kỳ thực so với trong tưởng tượng càng tỉnh táo hơn một chút.
Dù sao cậu cho tới nay chính là sống như vậy.
Thậm chí có thể nói là có chút quen rồi, để một người nói sứ mệnh, thuộc về mình, làm Kẻ được chọn, cậu luôn luôn phải sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.
Nếu như nói trong năm học thứ tư của cậu cứ như vậy thuận thuận lợi lợi lấy được quán quân trận đấu, sau đó bao phủ ở trong hoa tươi cùng tiếng vỗ tay mỹ hảo, vậy cậu nhất định sẽ cho là mình đang mơ mộng hão huyền.
Cậu bé mặt không thay đổi cúi thấp đầu, thậm chí lười thử giãy dụa một chút để làm lỏng sợi dây trói trên người.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn Đuôi Trùn rạch cánh tay mình ra lấy đi vài giọt máu —— nói thật, cậu ban đầu còn tưởng rằng đối phương dự định để cho mình chậm rãi mất máu mà chết chứ.
Bất luận làm sao, ngày hôm nay khẳng định chính là ngày giỗ của cậu, cậu yên lặng nghĩ.
Kỳ quái là, cái ý niệm này cũng không để cho cậu cảm thấy đặc biệt sợ hãi hay căm tức.
A, đúng vậy.
Làm một thanh thiếu niên 14 tuổi, từ lúc cậu sinh ra không lâu, thời điểm bắt đầu vẫn là một đứa con nít, liền bị quyết định mình phải thừa nhận tất cả những gì người bình thường không cách nào thừa nhận.
Mất đi cha mẹ, bị thân thích Muggle của mình ngược đãi nuôi lớn, cho rằng đi tới Hogwarts có thể mở ra cuộc sống mới của mình, nhưng Halloween mỗi một năm lại đều tự nói với mình, không, đây chỉ là một bắt đầu khác.
Cậu bị sinh hoạt vội vàng hấp tấp đuổi theo, thân thể gầy ốm của cậu khó có thể gánh trọng trách —— đánh bại Chúa tể Hắc ám, đánh bại phù thủy hắc ám cường đại nhất trong lịch sử từ mấy thế kỷ trước tới nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!