Harry thường thường nhớ tới nai nhỏ gặp được bên Hồ đen.
Ngày đó là sáng sớm tháng 11 tuyết rơi, bông tuyết như nhung rơi trên vai cậu, Harry chậm rãi mở to mắt, nai nhỏ mờ ảo màu lam bạc, mềm nhẹ mà đạp bước trong không trung, không nhanh không chậm lướt qua hồ nước hướng cậu đi tới, theo bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng không ngừng có vụn lân tinh lấp lánh phía sau.
Tuyết không ngừng rơi.
Harry trong lúc nhất thời không biết là bị tuyết mê hoặc đôi mắt, hay thật sự có một con vật ưu nhã như vậy tồn tại, như thế thong dong như thế điềm tĩnh, linh hoạt kỳ ảo hiện ra trên mặt hồ phản xạ u lam quang, ánh sáng như đuổi theo ôm trọn lấy thân mình nó.
Cậu xuất thần quan sát không rời mắt, màu bạc lông tơ cùng mưa tuyết hòa hợp thành một thể, khi nó ở bên cạnh dựa vào cậu ngoan ngoãn nằm, một cỗ an tâm như ngọn lửa sưởi ấm thong thả ở đáy lòng cậu thiêu đốt, thẳng đến khi Harry dựa vào thân cây hôn mê mà ngủ.
Mê man tỉnh lại, tuyết đã ngừng, nai con cũng đã biến mất, ngoài việc trên người xuất hiện thêm một tấm áo thì hết thảy giống như là một giấc mơ mỹ lệ, mà khi Harry giũ ra bông tuyết thấm ướt xa lạ áo choàng, tay trái ngón áp út bỗng đột nhiên bỏng cháy lên một cái quen thuộc đau đớn.
Harry đem áo choàng ôm vào trong ngực, cuống quít đi xem, ở đó chảy xuôi nhàn nhạt ánh sáng bạc, thêm một chút chi tiết mới lần nữa xuất hiện nối tiếp lên dòng chứ nghiêng nghiêng trước kia:
D. lV
D. N sao?
Bông tuyết dừng trên dấu vết, cảm giác lạnh lẽo và bỏng cháy cùng nhau dây dưa, cậu vỗ đi nước tuyêt, màu xanh đậm dấu vết lóng lánh, Harry phát ngốc, ai là DN, ai sẽ là DN, ai có thể trở thành DN?
Là dấu vết hoàn thiện?
Hay vẫn chưa hoàn thành? Là linh hồn ái nhân của cậu đã lộ ra dấu vết, hay là trời cao tiếp tục vui đùa?
Con nai trắng bạc kia....
Harry thật sâu thở dài một hơi, giũ ra áo choàng tò mò xem xét, huy hiệu học viện Slytherin chói mắt thêu trên ngực làm cậu miệng khô lưỡi khô.
Tay lạnh, áo choàng mát rượi mềm mại, chất vải cao cấp đường may khéo léo thể hiện sự tinh tế kén chọn
- bệnh chung của các hoàng tử công chúa quý tộc Slytherin, mùi hương lành lạnh thanh nhã không biết là hương trong trời tuyết hay từ áo choàng.
Tất cả quấn lấy làm đầu cậu mới ngủ dậy đang lơ mơ giờ càng quay vòng vòng.
Là của chủ nhân nai bạc nhỏ đó lưu lại sao?
Cậu lại lần nữa nhớ tới phong thư đến từ tương lai:
"Ta là một Slytherin."
Harry cười khổ một tiếng, chậm rãi đem áo choàng gấp lại kẹp ở trong ngực, hướng ký túc xá quay về.
Cậu thường xuyên nhớ tới con nai trắng bạc đó trong suốt một khoảng thời gian dài.
Chiến tranh nảy sinh, khói thuốc súng đã bắt đầu tràn ngập mở ra, tới gần Giáng Sinh, các lão sư nhăn mặt nhíu màu đều không có thư hoãn, đặc biệt là cao tầng giáo viên, trên cơ bản rất ít thấy bọn họ thân ảnh, các chương trình học đều vội vàng mà để lại cho những người khác tới dạy hộ.
Harry chính mình cũng đã liên tục bảy ngày không có thấy Dumbledore giáo sư cùng Snape, người trước khả năng đang tìm kiếm những Trường sinh linh giá còn lại, cùng vội làm công tác bên Hội phượng hoàng, mà người sau, Harry vẫn luôn đang suy đoán hắn còn âm thầm mưu tính cái gì.
Malfoy cũng càng ngày càng thoắt ẩn thoắt hiện, có lúc Harry nhìn thấy hắn không nói một lời đi vào hữu cầu tất ứng phòng, thật lâu đều không ra, cậu dựa vào chỗ rẽ gõ đầu ngón tay chờ, chờ một mạch đến hai tiếng, đối phương mới uể oải tối tăm mà rời ra khỏi phòng.
Harry biểu tình phức tạp mà nhìn đối phương ăn mặc một màu đen áo lông bóng dáng, do dự một lát rồi đi đến nơi hắn vừa ra tới, tay vuốt gạch tường nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ như mạch nước ngầm mãnh liệt, như sóng biển gào rú lại quay cuồng cuốn đi mọi thứ.
Gạch tường bắt đầu biến hình, từng khối từng khối mà di chuyển, dần dần lộ ra bộ dáng của cánh cửa, kẽo kẹt một tiếng, cửa dày nặng bị mở ra, Harry thật cẩn thận mà đi vào.
Ở trong hữu cầu tất ứng phòng chất đầy đồ vật, có một cái tủ to cao, mặt trên phủ một tầng dơ bẩn khăn trải bàn, Harry trực giác nói phải đi kéo xuống, trái tim thùng thùng nhảy, yên tĩnh trong phòng chỉ có tiếng bước chân của cậu.
Loạt soạt —— túm chặt khăn trải bàn cậu hung hăng mà kéo xuống dưới, hiện ra một cái tủ gỗ thật lớn màu đen, Harry nhíu mày nhìn nó, bỗng nhiên nhớ tới thứ cậu từng chui vào nhìn trộm đến Malfoy ở cửa hàng đồ cổ Borgin & Burkes, nơi đó cũng có một cái tương tự ngăn tủ.
Một đôi sao.....! Cái này ngăn tủ có cái gì hiếm lạ, khiến Malfoy ở bên trong này ngây người đến 2 tiếng? Cũng có thể cậu tìm lầm, Malfoy không phải vì ngăn tủ mà đến......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!