Chương 20: Kết Hôn

Đúng là một tình cảnh khôi hài.

Phảng phất như Thần vận mệnh là ông chủ gánh chèo, ăn mặc lễ phục loè loẹt khoa trương, tay kéo màn che, trên sân khấu tồi tàn rũ một đôi rối gỗ, chính là Draco và Harry.

Harry vốn nên sớm ngăn chặn tình cảm của mình không cho nó ngày càng bành trướng lan tràn, lúc sáng sớm trời tuyết bên Hồ đen, cậu nên tuyệt tình đẩy ra nai con xám bạc, nên ném đi cái áo choàng Slytherin, cũng nên xé nát bức thư đến từ tương lai kia, ném vào lò sưởi cho ngọn lửa cắn nuốt từng câu từng chữ.

Hoặc là lúc phá hủy cái Tủ biến mất không nên ác liệt mà bóp mặt Draco, làm anh nghĩ lầm bọn họ còn có cơ hội trở thành bạn bè.

Hoặc là khi hai người đứng trên tháp Thiên văn vào sáng sớm tháng 5 hiu quạnh kia, khi mục ca du dương bay tới, khi Draco nói ra tên bài hát đó, cậu nên cười lạnh một tiếng rồi xoay người mà đi.

Hay là khi nhận được son bạc hà hương chanh, liền làm bộ không có thấy, đem nó cùng tờ thiệp viết To Harry Only vĩnh viễn lãng quên sau chén pudding xoài mới đúng.

Lại hoặc là trong vũ hội tốt nghiệp, dưới ầm ĩ cùng bóng tối, Harry nên là giãy giụa ra khỏi cánh tay đó, quay đầu lại trừng mắt nhìn cái người nhát gan kia, chất vấn anh ta đến tột cùng là muốn thế nào.

Mặt Draco nhất định dưới cái nhìn căm tức cùng ẩn ẩn kích động tình ý của cậu sẽ đỏ lên, khi đó, có lẽ hết thảy đều sẽ dễ dàng một ít.

Bằng vào việc thanh niên tuổi trẻ ngạo nghễ tự kiêu không hiểu sự đời càng không sợ gì cả, có lẽ bọn họ có thể làm bộ không thèm để ý đến gió lốc dư luận, đối với đèn flash cùng ánh mắt thế nhân có thể chúc hạ ngón tay, giống hoa tử đằng quấn quýt mà dây dưa bên nhau, cho nhau an ủi cùng cổ vũ.

Có lẽ một vài năm qua đi, bọn họ sẽ bắt đầu chán ghét đối phương, bắt đầu hối hận việc hai người bên nhau đã mang đến ồn ào nghị luận cùng phán xét phản đối, bọn họ bắt đầu trách cứ người kia lúc trước quá lỗ mãng cùng lớn mật, bọn họ sẽ khắc khẩu, rồi hòa hảo, sẽ hôn nhau nồng nhiệt, lại giận dỗi, rồi chia tay.

Nhưng bọn họ ai cũng không dám bước ra bước đầu tiên.

Cho nên Thần vận mệnh ân cần cúi chào người xem, hắn nhếch lên ria mép dẫn dắt quần chúng đi vào một màn hài kịch, ở sân khấu sập sệ kia chiếu ra hai chùm ánh sáng, soi thẳng lên hai con rối gỗ yên lặng là Draco cùng Harry, điều khiển chúng chạy tới chạy lui để mang lại nụ cười cho khán giả.

Bọn họ từ khi trong bụng mẹ linh hồn đã bị gắt gao bó bên nhau, mỗi lựa chọn đều ảnh hưởng đến con đường tương lai, bọn họ giống bị nhốt trong mê cung, gắng sức tìm kiếm một đường mòn chính xác duy nhất.

Harry biết rõ chính mình trong tình yêu không hề giống một cái Gryffindor nhiệt tình như lửa, cậu suy tính quá nhiều, do dự quá nhiều, này đại khái là di chứng sau nhiều năm hãm sâu dưới bùn đi.

Cậu từng có xúc động thẳng thắn giãi bày hết thảy, hướng Hermione, hướng Ron, hướng Draco, hướng chính mình.

Cậu bức thiết hy vọng có ai đó có thể kể ra hết, người này có thể là bất luận kẻ nào, chỉ cần có thể làm cậu biết rõ ràng chính mình đến tột cùng là muốn cái gì.

Yêu đối thủ một mất một còn, tựa như thả người nhảy vào sông Thames, tùy ý chính mình trầm xuống rời xa mặt nước, dưới thế giới tĩnh mịch nơi đáy sông, tâm cậu lạnh băng mà cô độc.

Cậu thậm chí không thể giải thích từ khi nào mà cái tình yêu quỷ dị này đâm hạt nảy mầm, cậu chỉ biết, khi ý thức được đến nó có tồn tại, ngay cả một chút cử động của cái mầm cây mềm mại đó, đều đau như xuyên tim xẻo cốt.

Harry nhớ tới cô gái Astoria kia.

Cô giống như hoa hồng sớm mai, mang theo hương khí mê người mà dụ hoặc đi qua chóp mũi nam nhân, giống như tinh linh trong vườn hoa, đi đến đâu nam nhân quỳ phục đến đó, mà nàng lại chỉ gắt gao vờn quanh bên người Draco Malfoy.

Harry cũng không rõ ràng lắm đóa hoa hồng này đã cắm rễ vào tim Draco hay chưa, cũng chính cái việc không xác định được này lại lần nữa vướng bước chân cậu vốn định đi tới.

Cậu cần có một cơ hội, một cơ hội khẳng định mạnh mẽ đến mức chính mình không thể phủ nhận.

(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)

"Harry, cậu chuẩn bị xong rồi chứ?"

Đội trưởng hỏi, anh ta mặc quân phục chiến đấu, bên ngoài khoác một kiện áo choàng dày, phía sau đứng hơn 30 Thần Sáng.

Harry gật gật đầu bước lên, đối diện là Corey, khi bọn họ bắt tay, chú ngữ biến hình đồng thời từ trong miệng hai người phát ra, một trận ánh sáng xanh lam bắt đầu lan tràn, hai người lập tức đổi gương mặt với đối phương.

Thành công.

Harry vuốt mặt mình, mỗi một lần làm phép biến hình đều làm cậu sinh ra một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt, phảng phất cậu đang sống nhờ thân thể người khác, khuyết thiếu sự gắn bó hoà hợp.

Cậu có cảm giác kỳ diệu nhìn Corey dùng mặt mình lộ ra một nụ cười hàm hậu.

Việc này làm cậu nhớ tới năm học thứ 7 khi nghỉ hè chạy trốn cùng các thành viên Hội phượng hoàng, bọn họ uống thuốc Đa dịch xong, Harry khi đó cũng mới lạ mà nhìn sáu Harry khác xuất hiện trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!