Chương 9: (Vô Đề)

Trụ sở công ty trang sức Trí Ý nằm cách Đỗ thị không xa lắm, khoảng một tiếng sau, xe ô tô chở Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã tới nơi.

Khi bọn họ bước vào, giám đốc phụ trách của Trí Ý đang gào thét trong phòng làm việc: "Bây giờ các anh van xin tôi thì được ích gì?! Ai? Ai đền nổi viên ngọc mấy triệu bạc kia hả?! Theo điều khoản hợp đồng thì chúng ta sẽ phải ra tòa đó!"

Vị giám đốc nói đến đây, đột nhiên nghe giọng của một thanh niên trẻ tuổi vang lên: "Đây là lỗi của tôi, tại tôi va vào người thầy…"

Thanh niên còn chưa dứt lời đã bị một âm thanh già nua khác cắt ngang: "Trò im đi, ở đây có chỗ cho trò lên tiếng sao? Tránh qua một bên!"

Đỗ Yến Lễ đứng ngoài cửa văn phòng, bên trong có vẻ khá hỗn loạn, ba người nọ tôi một câu anh một câu, ồn ào náo nhiệt. Đỗ Yến Lễ vốn định tiến vào nhưng sau đó lại dừng bước, anh lẳng lặng lắng nghe một lát, đưa tay nhìn đồng hồ.

Đã qua 5 phút nhưng bọn họ vẫn chưa chịu ngưng.

Ánh mắt anh quét quanh bốn phía, chợt bắt gặp một bóng người đang đứng gần cửa.

Đó là một phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, mái tóc dài búi cao, cổ đeo dây chuyền phỉ thúy, trang phục hợp mốt nhưng vẫn chín chắn.

Đỗ Yến Lễ hỏi đối phương: "Kéo dài bao lâu rồi?"

Người phụ nữ hơi sửng sốt, vội vàng trả lời: "Gần nửa tiếng rồi."

Đỗ Yến Lễ gật gật đầu, đưa tay gõ cửa, sau đó tiến vào văn phòng.

"Cốc cốc!"

Tiếng cãi vã trong phòng làm việc đột nhiên im bặt.

Giám đốc Trí Ý giật mình nhìn Đỗ Yến Lễ: "Cậu chủ, sao cậu lại đến đây?"

Đỗ Yến Lễ không vội trả lời, anh liếc nhìn ba người đứng trước mặt.

Vị giám đốc phụ trách đang vô cùng tức giận, thầy Hầu năm nay trên dưới 50 đang tức muốn bể phổi, và một chàng trai trẻ tuổi đang lo lắng sợ hãi.

Đỗ Yến Lễ hỏi tay giám đốc trước: "Ai làm vỡ phỉ thúy?"

"Chuyện này…" Ánh mắt ông ta dao động qua lại giữa thầy Hầu và cậu thanh niên.

Đỗ Yến Lễ lại hỏi: "Tìm ra biện pháp giải quyết chưa?"

Giám đốc tiếp tục nhìn hai người kia: "Dựa theo quy định công ty, thiệt hại nặng nề như thế phải để tòa án quyết định mức bồi thường. Nhưng dù sao thầy Hầu đã lớn tuổi, ngày xưa cũng mang về rất nhiều lợi ích cho Trí Ý…"

Đỗ Yến Lễ: "Có kế hoạch cứu vãn tổn thất chưa?"

"Chờ quy trình tố tụng kết thúc, e rằng phải cần nửa năm hoặc hơn…"

Đỗ Yến Lễ cắt lời đối phương: "Món đồ tận mấy triệu mà ngài không mua bảo hiểm? Không có phương án nào hiệu quả ngoài việc lôi nhau ra tòa sao?"

Giám đốc nghe giọng điệu bất mãn của Đỗ Yến Lễ, vội vàng giải thích: "Tại cậu chủ không biết đấy thôi, lúc trước chúng tôi cũng định làm thế. Hiềm nỗi giá trị của phỉ thúy không ổn định, khó xác định số tiền bảo hiểm tương ứng nên tìm mãi cũng chẳng có công ty nào chịu nhận bảo hiểm cho ngọc phỉ thúy…"

Nói cách khác, biện pháp duy nhất của đối phương là nhờ tòa án phân xử, lãng phí một đống thời gian.

Đỗ Yến Lễ cầm điện thoại bàn lên, anh không muốn tiếp tục nghe cuộc tranh cãi vô nghĩa, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau của vị giám đốc và hai nhân viên kia nữa, anh quyết định tự mình xử lý việc này.

Nếu không có biện pháp phòng bị nguy hiểm và bồi thường hợp lý, trước hết cứ chiếu theo quy tắc công ty, đưa họ ra toà để cứu vãn tổn thất.

Ngay lúc ấy, chợt có một thanh âm xen vào.

"…Thật ra viên ngọc đó có bảo hiểm. Đúng là lúc trước không có công ty nào chịu nhận ngọc phỉ thúy, nhưng ít lâu sau bên Quảng Châu có mở loại bảo hiểm này nên tôi đã mua rồi."

Người phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!