Đỗ tiên sinh.
Bàn của cả hai nằm trong góc quán cà phê, được một chậu cây cao tầm nửa người che khuất.
Đan Dẫn Sanh lên tiếng trước, phá tan bầu không khí trầm mặc. Hắn đứng dậy, mỉm cười đưa tay với Đỗ Yến Lễ, thái độ tốt hơn hôm qua gấp trăm lần:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi. Xin tự giới thiệu, tôi họ Đan, tên Đan Dẫn Sanh."
Đỗ Yến Lễ cũng bắt tay đối phương: Chào Đan tiên sinh.
Ngay lúc đó, ánh mắt anh quét một vòng trên mặt Đan Dẫn Sanh, nhất thời hiểu rõ.
Chồn cáo lại đi chúc tết gà, không có ý tốt.
Hai người một trước một sau ngồi xuống, Đan Dẫn Sanh hờ hững cởi áo khoác ra. Hôm nay hắn mặc một chiếc vest trơn, thiết kế này trông khá đơn điệu nên hắn cài thêm một chiếc khăn màu vàng gấp thành hình hoa hồng ở ngực áo, vừa hay phù hợp chủ đề ngày hôm nay.
Hắn nói với Đỗ Yến Lễ:
"Chuyện không vui trên du thuyền chỉ là ngoài ý muốn, tôi hy vọng Đỗ tiên sinh không để bụng, dù sao đó cũng là một ngày xui xẻo của hai ta."
Đỗ Yến Lễ đáp:
"Tôi không để bụng đâu."
Đan Dẫn Sanh cười:
"Vậy thì tốt. Xin phép nói thẳng, tôi vốn định tránh mặt Đỗ tiên sinh, ai ngờ ông tôi lại quen bác Đỗ, chúng ta không muốn gặp cũng không được."
Đỗ Yến Lễ:
"Việc này cũng nằm ngoài dự tính của tôi."
Đan Dẫn Sanh:
"Dù sao đi nữa thì Đỗ tiên sinh cũng đến đây rồi. Vậy tôi có thể cho rằng, Đỗ tiên sinh đã đồng ý lời đề nghị của trưởng bối, muốn giúp tôi sửa đổi tính tình không?"
Đỗ Yến Lễ liếc nhìn Đan Dẫn Sanh, anh chú ý tới vài chi tiết nhỏ. Trừ khăn tay gấp thành hoa cài áo, trên bàn hắn còn đặt một chiếc kính râm chuyển màu và một đôi găng tay da, một chiếc khăn lông cừu cùng màu với khăn tay đang nằm vắt vẻo cạnh ghế salon.
Tiếp đó, anh còn phát hiện ngay cả dây giày của Đan Dẫn Sanh cũng là màu vàng. Sự phát hiện này làm anh hơi khựng lại, chợt ngộ ra một định nghĩa về đối phương.
Ngay cả dây giày cũng phải khác người.
Sau khi quan sát gã đàn ông ngồi phía đối diện, tư duy của Đỗ Yến Lễ mới chuyển đến lời nói của hắn.
Thay đổi Đan Dẫn Sanh sao?
Đỗ Yến Lễ quyết định xem dặn dò của ông nội là một hạng mục cần hoàn thành. Nhưng anh không định tuân thủ y đúc lời ông, đi uốn nắn tính xấu của Đan Dẫn Sanh. Yêu cầu chất lượng quá cao nhưng hiệu suất quá thấp, tỉ lệ thành công không lớn.
Giữa
"tiêu hao vô số năng lượng tận tụy dạy dỗ Đan Dẫn Sanh, làm ông nội hài lòng" và
"tiêu hao một ít năng lượng giả bộ dạy dỗ Đan Dẫn Sanh, làm ông nội hài lòng", Đỗ Yến Lễ không chút do dự lựa chọn vế thứ hai.
Dân làm ăn thì phải tinh thông tính toán.
Anh thẳng thắn nêu suy nghĩ của mình với Đan Dẫn Sanh:
"Tôi không định xen vào ý muốn của tiên sinh, sở dĩ tôi đến đây là do ông nội dặn dò. Tôi tin Đan tiên sinh cũng có mặt vì người nhà yêu cầu mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!