Trong căn phòng mờ tối, Đỗ Yến Lễ bước xuống giường.
Tuy anh đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng nệm giường vẫn hơi rung, khiến người đang ngủ bất an cựa quậy. Đỗ Yến Lễ dừng lại một lát, chờ hắn lần thứ hai say giấc nồng mới đứng dậy, đi tới cửa sổ kéo rèm.
Ánh sáng chợt bừng lên, tràn vào như nước, bầu trời màu xanh xám soi tỏ một góc phòng. Đỗ Yến Lễ đắm chìm trong khung cảnh ấy, anh nghe tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót quanh quẩn, cảm giác toàn thân đều thư giãn thoải mái.
Một lát sau, Đỗ Yến Lễ đột nhiên hạ tay khỏi cửa sổ, ma sát đầu ngón tay vào nhau.
Đã qua một buổi tối mà giữa những ngón tay hãy còn lưu lại xúc cảm tuyệt vời như ngọc trên da thịt người nọ, sự ấm áp làm anh an tâm, sự mịn màng lại khiến anh say đắm.
Cho nên… cảm giác đồ của mình bị kẻ khác dòm ngó thật khó chịu.
Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm rồi lấy điện thoại gọi:
"Đã tra ra là ai tiết lộ thông tin của Đan Dẫn Sanh cho những minh tinh đó chưa?"
Nghe bên kia trả lời xong, anh cau mày:
"Thành viên ban giám đốc MUSES?"
Bên kia lại báo cáo, nhưng Đỗ Yến Lễ chỉ hờ hững đáp:
"Tên? Tôi không cần biết, gán cho hắn một tội nào đó rồi ép hắn rời khỏi MUSES đi."
Dứt lời, sau lưng đột nhiên có tiếng động, Đỗ Yến Lễ nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Anh quay đầu nhìn về phía chiếc giường, phát hiện Đan Dẫn Sanh đã ngồi dậy từ bao giờ, đang tựa vào đầu giường ngơ ngẩn nhìn mình.
Đỗ Yến Lễ hỏi:
"Em dậy lúc nào thế? Còn sớm lắm, có muốn ngủ tiếp một lát không?"
Đan Dẫn Sanh thật ra cũng chưa tỉnh táo, chỉ là hắn đang ngủ nhưng đột nhiên cảm giác được điều gì, thế nên mở mắt ra.
Hắn lập tức trông thấy Đỗ Yến Lễ đang đứng bên cửa sổ.
Người nọ chìm trong ánh sáng xanh xám nhạt nhòa, gần như hòa cùng một thể với nó. Anh nhàn nhã đứng đó, giống như… giống như khung cảnh cuối trong đoạn quảng cáo Thịnh Yến mà hắn đã quay vì anh vậy.
Không biết tại sao, Đan Dẫn Sanh có chút lo lắng, hắn lo Đỗ Yến Lễ thật sự sẽ biến thành bóng hình mờ ảo kia, không biết đang ở đâu, cũng chẳng thể giữ lại.
Vì vậy Đan Dẫn Sanh giang tay, ra hiệu với Đỗ Yến Lễ.
Người đàn ông bèn bước đến chỗ Đan Dẫn Sanh, khom lưng ôm lấy hắn, còn tặng hắn một nụ hôn chào buổi sáng.
Lúc đó, Đan Dẫn Sanh chợt yên tâm.
Bóng hình trong Thịnh Yến không thuộc về bất cứ kẻ nào, nhưng Đỗ Yến Lễ thuộc về hắn, không ai có thể cướp anh ấy khỏi hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Đan Dẫn Sanh quay đoạn phim đó.
Mấy chuyện show ân ái có ai lại ngại nhiều cơ chứ?
Đan Dẫn Sanh hôn trả đối phương một cái, đắc ý ngủ tiếp, đến khi hắn no giấc thì mặt trời đã lên cao.
Đan Dẫn Sanh ngơ ngác ngồi giường một hồi, bụng sôi sùng sục, cảm giác đói đến mức có thể ăn hết một con trâu.
Hắn cầm điện thoại gọi cho lễ tân, vừa nhấc máy, âm thanh ngọt ngào của cô nhân viên đã vang lên:
"Chào buổi sáng Đan tiên sinh. Trước khi đi, Đỗ tiên sinh đã đặt cho ngài một phần ăn, xin hỏi ngài có muốn dùng bây giờ không? Chúng tôi sẽ đưa lên ngay."
Đan Dẫn Sanh không hề bất ngờ, thản nhiên đáp: Cứ vậy đi rồi cúp điện thoại.
Đã có giải pháp cho cái bụng đói, dòng suy nghĩ của hắn bắt đầu lan sang những chuyện khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!