Vào lúc nắng gay gắt nhất, mặt trời đỏ rực khiến nước biển cũng ấm lên.
Người Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã nóng bừng, cả hai bèn ra khỏi bãi tắm. Bọn họ không quay về biệt thự mà tản bộ xung quanh hòn đảo.
Nếu đi dọc theo con đường lát đá sẽ thấy bên trái là thị trấn của cư dân, bên phải là bờ cát. Cuối bờ cát là biển, cuối biển là trời, trời và biển nối liền với nhau, cảm giác như ở phương xa, hai thế giới ấy đang hòa làm một.
Thị trấn khiến hòn đảo có vẻ náo nhiệt hơn hẳn, trong khu này có quảng trường nhỏ, đài phun nước, viện bảo tàng và nhà thờ, dù lễ hội đã kết thúc nhưng dư âm trong không khí vẫn chưa tan.
Mọi người mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, vui vẻ nhảy múa trước đài phun nước trong quảng trường, đi sâu vào trong là viện bảo tàng, nơi các du khách đang ra vào liên tục. Cửa lớn nhà thờ mở rộng, trước cửa dựng một chiếc cổng hoa.
Hai người tiến đến gần nhà thờ.
Lúc đó, một đám khách khứa chợt ùa ra, các chàng trai cô gái vây quanh đôi vợ chồng son vừa bước khỏi lễ đường.
Hai người đã thề nguyền trước Chúa, đời này dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, họ vẫn sẽ nhớ đến hẹn ước này, quyết không phản bội hay rời bỏ nhau.
Gương mặt họ rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc, nụ cười còn tươi đẹp và xán lạn hơn cả hoa và ngọc trai đính trên trang phục cô dâu chú rể.
Đỗ Yến Lễ cùng Đan Dẫn Sanh không khỏi dừng bước.
Đám khách khứa kia lao tới vây quanh bọn họ, cả hai không kịp tránh nên lập tức chìm trong biển người hân hoan, cùng đi đến thảm cỏ ngoài nhà thờ.
Nhà thờ sơn màu trắng, cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ, bãi cỏ xanh biếc làm nổi bật khăn voan dài của cô dâu và những khuôn mặt tươi cười không chút ưu sầu.
Ngắm một lát, Đan Dẫn Sanh quay sang nói với Đỗ Yến Lễ:
"Hòn đảo này thật sự rất đẹp, giống như trong phim vậy."
Ừ. Đỗ Yến Lễ nhẹ nhàng đáp:
"Chúng ta còn phải ở đây lâu, đến khi nào cậu chán ngấy mới thôi."
Đan Dẫn Sanh thuận miệng hỏi:
"Nếu tôi chán thì anh có đi Paris với tôi không?"
Đỗ Yến Lễ cười cười, không trực tiếp từ chối, chỉ nói: Cậu đoán xem?
… Đan Dẫn Sanh đột nhiên phản ứng,
"Khoan đã, chả lẽ anh đồng ý…"
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô.
Âm thanh liên tục vang vọng như đàn chim tung cánh, khiến người ta phải chú ý.
Hai người đang nói chuyện cũng nghe thấy âm thanh đó, vừa lúc nhìn thấy bó hoa trắng trong tay cô dâu bay vút lên cao.
Dù là nam hay nữ, tất cả khách mời đều nhảy cẫng, nhiệt tình vui sướng đưa tay muốn chụp lấy bó hoa.
Đan Dẫn Sanh cũng nằm trong số đó.
Náo nhiệt và vui vẻ vốn là cảm xúc dễ dàng lan tỏa.
Hắn cũng đưa tay ra, muốn đón nhận lời chúc phúc của cô dâu.
Bó hoa xẹt ngang trên không trung, gió thổi tung vạt áo, cánh hoa rơi xuống tóc khách khứa, dây nơ lướt qua mu bàn tay Đan Dẫn Sanh, cuối cùng rơi thẳng vào lòng Đỗ Yến Lễ.
Thảm cỏ chợt lặng ngắt như tờ, mọi người đang tìm nhân vật may mắn bắt được bó hoa, mà Đan Dẫn Sanh lại đứng ngay bên cạnh người đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!