Mặt trời ngày mới từ từ ló dạng, cuốn đi cảnh khuya mịt mù. Khi những tia nắng đầu tiên xua tan hơn nửa màn đêm đen, chiếu xuống chiếc giường rộng lớn trong biệt thự, Đỗ Yến Lễ mở mắt ra.
Trời chưa sáng hẳn, trong phòng vẫn hơi u ám, dường như đang bị kết giới yên tĩnh mê hoặc bao phủ.
Một buổi tối thoả mãn khiến tâm trạng Đỗ Yến Lễ không tệ, thậm chí vẫn cảm nhận được dư vị còn sót lại. Anh cầm di động trên đầu giường lên xem, 6 giờ rưỡi, đến giờ vận động buổi sáng rồi.
Đỗ Yến Lễ ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng từ tốn, lúc bước xuống giường còn ấn phần chăn ở giữa, tránh đụng chạm đối phương.
Nhưng người trên giường cuối cùng cũng giật mình.
Cục chăn nhô lên cục cựa, cái tên đang cong chân, rúc đầu, trùm kín mít khẽ nhúc nhích, hai lọn tóc đen duy nhất lộ ra khỏi chăn cũng run run.
Không thấy khó thở sao?
Đỗ Yến Lễ nghĩ.
Tư thế này trông rất khó chịu, nhưng cũng thật đáng yêu.
Anh vừa nghĩ xong, Đan Dẫn Sanh đã chui ra khỏi chăn. Hình như chính hắn cũng thấy khó thở, hắn hít một hơi dài rồi mới mở mắt, mơ màng nhìn Đỗ Yến Lễ, lại dụi dụi mặt vào gối: …Mấy giờ rồi?
Đỗ Yến Lễ: 6 giờ rưỡi.
Đan Dẫn Sanh làu bàu trong miệng: Anh định đi đâu?
Dậy đi bơi. Đỗ Yến Lễ nói đoạn, lại bổ sung một câu, Cậu ngủ tiếp đi.
Đan Dẫn Sanh vùi đầu định ngủ tiếp, nhưng ngay sau đó, đau nhức trên người hắn cũng bừng tỉnh, lần thứ hai bao phủ lấy hắn. Từng tấc cơ thịt giống như bị kéo căng, cảm giác chỉ cần gảy một cái là dây thần kinh sẽ đứt tung, cơ thể ê ẩm khó chịu vô cùng.
Đan Dẫn Sanh chợt tỉnh táo hẳn, lập tức nhớ lại tất cả điên cuồng và hỗn loạn… cùng với khoái cảm đến tận xương tủy.
Hình ảnh buổi đêm hiện về trong đầu, dường như cảm giác đã trở lại trong cơ thể, khiến người nằm trên giường tê rần.
Khoan, chuyện gì đã xảy ra tối qua?
Có phải mình đã mơ một giấc mơ đáng sợ không?
Rõ ràng không phải… sai vị trí rồi… mình thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương Đỗ Yến Lễ thế nào cơ mà…
Mặt trời ngoài cửa sổ dần lên cao, ánh sáng trong phòng càng lúc càng rõ, tiếng chim hót và côn trùng kêu vang vọng, gió rì rào lùa qua cửa sổ, thế giới đang thức tỉnh.
Mà Đan Dẫn Sanh hãy còn đờ đẫn.
Hắn nhìn Đỗ Yến Lễ một cái, rồi lại nhìn anh cái nữa, cuối cùng là nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Ánh mắt hắn tha thiết đến độ Đỗ Yến Lễ phải ngừng động tác, hỏi: Sao thế?
Đan Dẫn Sanh: …
Gã đàn ông đang mải suy tư nên không lên tiếng.
Đỗ Yến Lễ phát hiện đôi môi đối phương hơi khô, tối qua Đan Dẫn Sanh liên tục rên rỉ kêu khóc, anh bèn hỏi:
"Muốn uống nước không?"
Hồn hắn vẫn đang trôi tới tận phương nào.
Đỗ Yến Lễ quyết định rót cho Đan Dẫn Sanh một ly nước, khi anh đứng dậy xỏ dép, cổ tay lại bị Đan Dẫn Sanh chụp lấy.
Đan Dẫn Sanh đã hoàn hồn, sau khi tỉnh táo, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là không thả Đỗ Yến Lễ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!