Chương 34: (Vô Đề)

Sau lần đi lặn ở Mắt Xanh là đến ngày lễ hội diễn ra.

Không khí bắt đầu náo nhiệt từ lúc 9 giờ sáng, nhất là khu dân cư địa phương, bọn họ mặc trang phục rực rỡ, còn vẽ hoa văn bằng màu và nhũ vàng trên da.

Có những người mặc váy cỏ đi một mình, tay nâng mâm bày đủ loại thức ăn, hô to gọi nhỏ chào mời, cuối cùng tụ lại thành một đội ngũ đông đảo, vừa cười nói vừa tiến đến quảng trường.

Sau hai ngày liên tục trang trí rầm rộ, quảng trường trên đảo đã rực rỡ hẳn.

Mấy chiếc cột được quấn ruy băng và cài thêm hoa, trừ chiếc bàn dài bày ở giữa, bắt mắt nhất phải kể đến cổng vòm lớn ở bốn góc quảng trường.

Cổng vòm cũng được quấn hoa và ruy băng, phần lan can sắt bình thường được trang trí cho phù hợp với lễ hội nên trông rất đẹp.

Các du khách đang nghỉ ngơi trong khách sạn nghe thấy âm thanh náo nhiệt bèn đi ra đầu phố, lúc bọn họ qua khỏi cổng vòm thì lễ khai mạc cũng chính thức bắt đầu.

Bia, bong bóng, ruy băng và hoa đều do dân địa phương chuẩn bị để chào đón du khách. Bọt bia phun tung tóe, bong bóng đập vào người, pháo nổ khiến ruy băng và hoa bay lả tả.

Các du khách kinh ngạc kêu lên, có người tránh né, có người lại chạy tới gia nhập. Sức sống lan tỏa toàn bộ hòn đảo, hội hè tưng bừng, hòn đảo nhỏ này đang chìm trong biển cuồng nhiệt!

Đang giữa ban ngày, nhìn lễ hội trong sáng là thế nhưng thật ra cũng dùng mấy mánh khóe trong tối nho nhỏ.

Mấy người dân địa phương nhiệt tình chưa chắc là dân địa phương thật, có khi là các tình nguyện viên cải trang để rút ngắn khoảng cách giữa cư dân trên đảo và du khách – như Đỗ Yến Lễ chẳng hạn.

Đỗ Yến Lễ mặc đồ hình con gấu, trong lúc rảnh rỗi cứ dạo loanh quanh giữa đám người.

Lúc thì anh đưa bia cho du khách, lúc thì đốt pháo mừng, lúc lại bị mấy đứa nhóc được cha mẹ dẫn theo kéo tay đòi chụp hình chung. Một lát sau, anh bắt gặp Đan Dẫn Sanh.

Đan Dẫn Sanh ăn mặc rất hợp mốt, thậm chí nhìn hơi trang trọng, so với cánh đàn ông đa số đều diện set đồ vạn năng gồm áo thun và quần lửng, hắn quả thực là tiêu điểm giữa đoàn người.

Đây là chấp nhất của giám đốc thiết kế sao?

Đỗ Yến Lễ dừng bước, quan sát Đan Dẫn Sanh.

Anh phát hiện đối phương đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, dường như đang tìm ai đó.

Là đang tìm mình, hay đang tìm gái đẹp?

Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm.

Có bộ đồ hình con gấu làm vũ khí ngụy trang, Đỗ Yến Lễ đột nhiên muốn trêu chọc người nọ.

Anh lẩn vào đám đông, lặng lẽ tiến lại gần Đan Dẫn Sanh, đầu tiên nhét cho hắn hai chai bia, sau đó là bốn cái bong bóng, sau đó nữa là sáu chiếc pháo mừng.

Đến lần thứ tư, Đỗ Yến Lễ huých vào lưng hắn một cái rồi vờ như không biết gì, vừa định chuồn đi, tay gấu đã bị Đan Dẫn Sanh kéo lại.

Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Đan Dẫn Sanh bước tới trước mặt con gấu, bình tĩnh gọi: Đỗ Yến Lễ.

Đỗ Yến Lễ: …

Anh đưa tay nhấc đầu gấu lên, lộ ra nửa khuôn mặt, khẽ mỉm cười với Đan Dẫn Sanh.

Đỗ Yến Lễ: Đoán chuẩn lắm.

Đan Dẫn Sanh đắc ý đáp: Còn phải nói à.

Ai bảo giữa đám đông, tôi vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh chứ.

Buổi chiều hôm ấy, nắng đã dần tàn nhưng trên đảo vẫn sáng rực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!