Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt nên gã đồng bọn đang cầm lái sợ đến mức hồn phi phách tán, hai tay chợt gồng mạnh làm đầu xe run lên bần bật.
Lúc đó, tên móc túi ngồi đằng sau cũng thấy rõ tình cảnh, hắn ôm chặt gã đồng bọn, gào to:
"Đừng trốn nữa, tông chết tụi nó luôn đi!"
Trong chớp mắt ấy, Đỗ Yến Lễ nói với Đan Dẫn Sanh:
"Dẫn Sanh, nhảy xuống!"
Đan Dẫn Sanh không hề nghi ngờ Đỗ Yến Lễ, vô thức nghe theo yêu cầu của anh, nhảy xuống khỏi xe.
Dù mới trượt trên dốc núi dài nhưng tốc độ của xe đạp cũng có hạn, Đan Dẫn Sanh vừa chạm đất, mới lảo đảo vài bước đã được Đỗ Yến Lễ quàng eo ôm lấy. Đỗ Yến Lễ một tay ôm Đan Dẫn Sanh, tay kia vẫn nắm ghi đông, thuận thế băng ngang qua đường, đến làn đường có lan can bảo vệ.
Bên kia lan can là bờ biển, Đỗ Yến Lễ chọn một chỗ an toàn, dừng xe lại.
Ầm! Tiếng va chạm từ phía trước truyền đến.
Hai người nhìn sang, chỉ thấy xe máy vọt tới chỗ ban nãy, va thẳng vào chiếc xe đạp Đan Dẫn Sanh bỏ lại giữa đường. Gã đồng bọn lái không chắc tay, nhất thời người một đằng xe một nẻo, xe ngã xuống đất, người trên xe cũng ngã xuống, lăn lông lốc mấy vòng trên vỉa hè, kêu gào thảm thiết.
Đỗ Yến Lễ thả Đan Dẫn Sanh ra, bọn họ quan sát hiện trường tai nạn giao thông cỡ nhỏ kia.
Đan Dẫn Sanh:
"Phải gọi xe cứu thương hả?"
Đỗ Yến Lễ cảm thấy cũng nên làm vậy: Ừm…
Đan Dẫn Sanh lại nói:
"Nhưng vừa nghĩ đến chuyện tụi nó vì muốn tông mình nên mới bị tai nạn giao thông, mà mình còn phải gọi cấp cứu dùm tụi nó là tôi lại thấy khó chịu thế nào."
Đỗ Yến Lễ ngẫm nghĩ: Ừm…
Không chờ cả hai đưa ra quyết định, phía trước lại có biến!
Gã đồng bọn nằm dưới đất kêu rên xong, đột nhiên bật dậy, vô cùng nhanh nhẹn chạy tới chỗ cái xe, đưa tay định dựng xe.
Tên móc túi cũng lồm cồm bò dậy, nhưng hắn không cùng ý tưởng với đồng bọn của mình, vừa đứng được đã siết chặt tay, mặt mày dữ tợn, lao nhanh tới hướng Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh:
"Hai thằng ranh con này!"
Đỗ Yến Lễ kết luận:
"Xem ra không cần gọi cấp cứu."
Đan Dẫn Sanh rất tán thành.
Đỗ Yến Lễ bước xuống xe. Anh thong thả nhận đòn của tên móc túi, đỡ lấy nắm đấm đang vung tới, kéo một cái, xoay tay đối phương ra sau lưng. Không chỉ tay mà bả vai tên móc túi cũng bị bẻ gập, hắn ta cảm giác nửa người mình tê dại, lập tức kêu gào: Đau! Buông ra!
Đỗ Yến Lễ sao có thể nghe theo hắn, nên anh thả chân, đơn giản đạp một cú khiến tên kia ngã lăn, trở về vòng tay thân thương của đất mẹ.
Tên móc túi bị đánh gục, chỉ còn lại gã đồng bọn cách đó vài bước.
Thấy bạn mình thất bại khiến gã đồng bọn càng thêm hốt hoảng, gã còn chưa kịp mở miệng đã nghe bốp một tiếng, Đan Dẫn Sanh chuẩn xác tung một quyền vào má gã.
Gã đồng bọn: Mày…!
Lại bốp tiếng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!