Ầm!
Ngay tức khắc, Đỗ Yến Lễ và gã đồng bọn va thẳng vào nhau.
Đỗ Yến Lễ đã chuẩn bị trước, khi đối phương ngã thì anh mượn lực nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất. Gã kia thì ngược lại, không hề đề phòng, đầu tiên bị Đỗ Yến Lễ tông cho lảo đảo, lại bị anh kéo nên ngã dúi dụi.
Bánh xe cán lên đùi gã, cơn đau thấm tận xương tủy làm gã phải gào lên thảm thiết: Á!!!
Gã đồng bọn vừa kêu gào vừa rút tay ra khỏi túi áo, để lộ một con dao.
Dưới ánh mặt trời, lưỡi dao màu bạc lóe sáng.
Đỗ Yến Lễ phản ứng cực nhanh, anh tung một cước vào cổ tay gã, đá con dao văng ra xa.
Sau khi diệt trừ mầm mống nguy hiểm, Đỗ Yến Lễ lại nhìn Đan Dẫn Sanh, không ngờ vừa quay đầu đã trông thấy một cảnh tượng vô cùng giật gân: Tên cướp không hiểu sao vùng ra được khỏi tay Đan Dẫn Sanh, đang định đấm vào mũi hắn!
Tiếng gió gào thét, Đan Dẫn Sanh không né kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn.
Nắm đấm càng lúc càng lớn, gió hai bên tạt vào mặt hắn đau như dao cắt, bốn phía bỗng chốc tối sầm, dường như ngay cả mặt trời cũng bị che khuất.
Một sức mạnh đột ngột đập lên lưng Đan Dẫn Sanh.
Đan Dẫn Sanh hoàn toàn không đề phòng, bất chợt bị kéo lùi ra sau!
Nắm đấm lướt qua khóe mắt hắn, lệch vào khoảng không, mà Đan Dẫn Sanh sau khi hụt chân lại ngã vào một vòng tay vững chãi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Yến Lễ đã kéo Đan Dẫn Sanh vào lòng mình. Anh cất tiếng, âm thanh có chút trách cứ.
"Không biết đánh nhau thì xông lên làm gì?"
Đan Dẫn Sanh: …
Ai không biết đánh nhau?!
Tôi lợi hại lắm đó!
Đan Dẫn Sanh rất muốn phản bác Đỗ Yến Lễ như thế, nhưng đây là lần đầu tiên Đỗ Yến Lễ thì thầm vào tai hắn nên Đan Dẫn Sanh chỉ nghe tiếng trống ngực mình đập thình thịch.
Tinh thần vẫn còn căng thẳng, nhưng thân thể vì có chỗ dựa mà bắt đầu thả lỏng, Đan Dẫn Sanh nhất thời lâm vào trạng thái mâu thuẫn.
Ngay lúc đó, một tiếng kêu hốt hoảng vang lên trong quảng trường.
"Á, điện thoại của tôi đâu mất rồi?! Mau cản hai thằng tính chạy kia, tụi nó là ăn cướp đó!"
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy hai tên móc túi vừa đánh nhau với Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh đã một trước một sau chạy vào trung tâm từ bao giờ, sắp lẩn vào đám đông.
Dân tình lại hỗn loạn, ai nấy đều vội vàng kiểm tra xem ví tiền và điện thoại di động, đã có mấy người kêu:
Ví của tôi đâu?!
"Điện thoại của tôi cũng mất rồi!"
Mau ngăn chúng lại!
Đỗ Yến Lễ không để ý hai tên kia, anh nhìn Đan Dẫn Sanh trong lòng mình, lập tức phát hiện gò má đối phương bị nắm đấm sượt qua, tạo thành vết trầy đỏ ửng.
Mình vẫn chậm một bước.
Đôi mày Đỗ Yến Lễ khẽ cau lại, trong lòng khó chịu không thôi. Cảm giác đó khiến anh thay đổi kế hoạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!