Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi Đỗ Yến Lễ kể xong chuyện xưa của mình, khách sạn đã hiện ra trong tầm mắt. Bọn họ vào nhà hàng ăn buffet, Đỗ Yến Lễ hỏi Đan Dẫn Sanh:

"Cậu có ở lại đây không?"

Đan Dẫn Sanh hờ hững đáp:

"Có chứ, tôi sẽ ở khu sát cạnh anh, chúng ta cùng du lịch."

Đỗ Yến Lễ nhướng mày, chợt nở nụ cười chế nhạo rồi đáp,

"Để tôi dẫn cậu đi xem nhà tôi trước đã."

Đan Dẫn Sanh không phát hiện ra điều khác thường, hắn vui vẻ chạy theo Đỗ Yến Lễ, về biệt thự của anh. Hai người bọn họ đi thẳng một hồi, băng qua hoa viên và khu nhà chung của khách sạn, lại trèo lên núi, đến trước vách núi.

Trời cao vời vợi, mặt trời chiếu rọi, sóng vỗ rì rầm dưới ráng chiều.

Trên bờ vực, biệt thự tắm trong ánh nắng lộng lẫy, tường và mái nhà được sơn viền vàng khiến toàn bộ căn biệt thự tựa như đang tỏa ra ánh sáng nhạt, rực rỡ mà vẫn nhã nhặn.

Lúc đó Đỗ Yến Lễ lịch sự lên tiếng:

"Tôi thuê nguyên chỗ này của khách sạn, muốn vào ngồi một lát không? Còn khu sát vách thì tôi không để ý lắm…"

Khỏi cần Đỗ Yến Lễ giới thiệu nữa, Đan Dẫn Sanh có mắt, hắn tự nhìn được.

Một mặt của biệt thự hướng ra đường lớn, hai mặt toàn cây là cây, chỉ có mặt hướng ra biển là có khung cảnh thoáng đãng, có thể trông sang vách núi đối diện, trên đó cũng xây một ngôi biệt thự khác.

Hai tòa nhà nhìn nhau từ hai bờ đại dương, vô cùng sát vách.

Đan Dẫn Sanh nhất thời im lặng. Không biết tại sao, hắn chợt nhớ đến sự tích về Ngưu Lang Chức Nữ.

Suy tư một hồi, Đan Dẫn Sanh bỗng dưng lại nghĩ: Quả nhiên, không cần biết ban ngày anh ấy muốn trải nghiệm cuộc sống thế nào, vừa quay về chốn riêng tư, Đỗ Yến Lễ vẫn là Đỗ Yến Lễ.

Vẫn là cái người có một đống tật xấu, nhưng lại càng lúc càng thú vị.

Nghĩ vậy, cõi lòng hắn bỗng chợt nhộn nhạo, như có lông vũ khẽ khàng cọ qua.

Đan Dẫn Sanh đột nhiên quyết định, hắn đường hoàng trịnh trọng nói với Đỗ Yến Lễ:

"Phòng to thế này anh ở một mình không thấy trống trải à? Anh xem bốn phía quanh đây toàn cây với biển, lỡ nửa đêm có cái gì bò vào là không được đâu. Thế này nhé, hay là tôi với anh ở chung, tiền nhà chia đôi?"

Đỗ Yến Lễ hứng thú nhìn Đan Dẫn Sanh:

"Cậu nghĩ nửa đêm sẽ có thứ gì bò vào?"

Đan Dẫn Sanh:

"Thì là động vật hoặc người…"

Đỗ Yến Lễ: Người?

Đan Dẫn Sanh: Tôi chỉ ví dụ thôi.

Đỗ Yến Lễ trầm ngâm một chút, cân nhắc kỹ càng:

"Nếu có người bò vào, cậu cảm thấy họ muốn cướp tiền hay cướp sắc?"

Câu hỏi của anh khiến Đan Dẫn Sanh nhất thời sửng sốt.

Hắn nhìn Đỗ Yến Lễ từ đầu đến chân, nhủ thầm: Đỗ Yến Lễ hỏi vấn đề này là vô tình hay cố ý? Sao nghe giống đang ve vãn quá…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!