Màn đêm thanh vắng đột nhiên bị một câu nói đánh vỡ.
Bạch Dư đang nghe điện thoại trên boong thuyền cũng giật bắn mình. Cậu ta vội vàng cúp máy, vừa quay lại liền nhìn thấy một người bồi bàn khom lưng ngay chỗ khúc quanh của boong.
Bạch Dư phải nhìn kỹ chỗ bồi bàn đứng mới phát hiện đầu mối. Góc boong thuyền tối đen như mực, mãi đến khi gió thổi mây tan, ánh trăng chiếu rọi để lộ một đôi chân thon dài. Phía trên là đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp gần như phát sáng giữa màn đêm, tôn lên nửa bên mặt của chủ nhân.
Đường cong chiếc cằm gọn gàng trong ánh sáng, một âm thanh khác vang lên:
"Không cần đâu, tôi vào trong luôn đây."
Bồi bàn nghiêng người bước sang một bên, Đỗ Yến Lễ cũng từ trong bóng tối đứng dậy. Thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi bị phá hoại, anh không còn lí do nào để nán lại đây. Nhưng anh vừa quay đi, Bạch Dư đã gọi với theo:
"Khoan… Khoan đã! Xin Đỗ tiên sinh chờ một chút! Tôi có chuyện muốn nói với ngài!"
Bạch Dư nhận ra Đỗ Yến Lễ, lúc lên thuyền, người này đã gật đầu chào Đan Dẫn Sanh, bọn họ quen nhau!
Đỗ Yến Lễ làm sao nghe lời cậu ta được, trái lại càng bước nhanh hơn. Anh không quen Bạch Dư, không muốn dính vào Đan Dẫn Sanh, cũng không muốn mất thời gian vào chuyện của người khác dù chỉ một phút.
Đỗ Yến Lễ cảm thấy mình đã từ chối một cách vô cùng rõ ràng, nào ngờ Bạch Dư lại xông tới, ôm chặt lấy anh!
"Đỗ tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói! Mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu, tôi bị ép mà, tôi với Đan tiên sinh…"
Đỗ Yến Lễ hơi giật mình, anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe giọng nói quen thuộc nọ truyền tới.
"Cậu với tôi làm sao? Hay cậu định bảo cậu yêu Đỗ Yến Lễ tha thiết, chẳng qua bị cái tên con ông cháu cha tàn ác là tôi cưỡng ép?"
Âm thanh lặng dần, cửa khoang tàu bị đẩy ra, bóng người ngược sáng từ từ bước đến. Chùm sáng sau lưng tản đi, để lộ khuôn mặt tuấn tú của Đan Dẫn Sanh.
Hắn khoanh tay đứng đó, cười như không cười, hai mắt xoáy vào Đỗ Yến Lễ đang bị Bạch Dư ôm chặt cứng.
Đan Dẫn Sanh nghĩ chắc hôm nay hắn bị sao quả tạ chiếu rồi, đi đâu cũng đụng phải Đỗ Yến Lễ, bồ bịch bên người cũng toàn dính líu tới anh. Lần đầu tiên là trùng hợp, lẽ nào lần thứ hai cũng thế?
Lẽ nào Đỗ Yến Lễ ngồi canh me đào tường nhà hắn sao?
Vào thời khắc này, sóng não của cả hai lại rà trúng nhau một cách vô cùng vi diệu.
Không chỉ Đan Dẫn Sanh, Đỗ Yến Lễ cũng cảm thấy bữa rày anh ra khỏi nhà mà quên xem lịch. Người đàn ông nghĩ thầm, hôm nay làm sao ấy, đi đâu cũng chạm mặt Đan Dẫn Sanh, lần nào cũng gặp nhau trong tình huống khó xử, buổi trưa mình tránh được một lần, thế mà tới tối vẫn dây vào mấy chuyện ân oán rắc rối.
Anh liếc nhìn Bạch Dư đang đờ đẫn, khẽ thở dài, chợt vươn tay gỡ Bạch Dư ra, đưa cục nợ đó cho Đan Dẫn Sanh, trước khi hắn kịp mở miệng thì anh đã chặn ngang:
"Bạn của ngài đây thưa Đan tiên sinh, chân cậu ta hình như có vấn đề, ban nãy tự dưng ngã vào người tôi. Tôi còn có việc, mạn phép đi trước."
Đỗ Yến Lễ nói rồi bèn lướt qua hai người kia, bước vào khoang thuyền, tiếp tục tham gia tiệc rượu.
Chỉ còn lại Đan Dẫn Sanh và Bạch Dư trên boong thuyền.
Bạch Dư lúc này mới hoàn hồn, vội vã chuyển hướng sang chính chủ:
"Đan tiên sinh, ngài nghe em nói đã…"
Đan Dẫn Sanh cười nhạt:
"Sao các người suốt ngày bắt tôi nghe giải thích thế?"
Bạch Dư:
"Ừm, chuyện là thế này, em…"
Đan Dẫn Sanh ngắt lời cậu ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!