Chương 27: (Vô Đề)

Hai người đều nhường nhau một bước, bữa cơm này cuối cùng cũng coi như bình an vô sự.

Sau khi ăn xong, Đỗ Yến Lễ ra phòng khách ngồi suy nghĩ vài chuyện liên quan tới Đan Dẫn Sanh, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy hắn đứng cách đó vài bước. Gã đàn ông chăm chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh đầy toan tính.

Tên này muốn làm gì?

Đỗ Yến Lễ buồn bực nhìn Đan Dẫn Sanh, không chờ anh đọc hiểu vẻ mặt hắn, Đan Dẫn Sanh đột nhiên bước nhanh tới, cúi người, một tay luồn dưới chân Đỗ Yến Lễ, tay kia đỡ lưng anh, đồng thời nhấc mạnh.

Đỗ Yến Lễ: …

Không cần giải thích đâu, nhìn tư thế này mà còn chưa hiểu à?

Cậu ta đang cố gắng bế mình kiểu công chúa.

Sao Đan Dẫn Sanh tự dưng lại nảy ra ý này? Đỗ Yến Lễ quả thực khó lòng hiểu nổi.

Cơ mà không giải thích được cũng chẳng sao, anh vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch, lẳng lặng chờ đợi.

Chờ Đan Dẫn Sanh kích vùi trong cát. (1)

Ha ha.

Anh không tin Đan Dẫn Sanh có thể bế anh đấy.

Đan Dẫn Sanh đột nhiên làm động tác này cũng chẳng vì lý do gì, hắn chỉ nhớ Đỗ Yến Lễ cũng từng bế mình như vậy, thế nên quyết định làm tương tự.

Cơ mà… dù hắn dồn sức gấp đôi cũng không nhấc được Đỗ Yến Lễ lên khỏi ghế.

Tình huống rất là khó xử.

Đan Dẫn Sanh trầm mặc trong chốc lát rồi buông tay đứng dậy, vờ như chưa hề có cuộc chia ly, chậm rãi bước vòng quanh ghế một vòng mới hết lúng túng, đoạn đi tới ngồi cạnh Đỗ Yến Lễ.

Nhưng ngồi xuống rồi hắn cũng không an phận.

Đầu tiên Đan Dẫn Sanh dựa vào ghế sô pha, sau đó lại dựa vào người Đỗ Yến Lễ, cuối cùng đơn giản vắt hai chân trên tay ghế, trực tiếp nằm lên đùi anh.

Hai người vừa đổi sang tư thế này, bầu không khí bỗng nhiên trở nên thoải mái hẳn.

Đan Dẫn Sanh gối trên đùi Đỗ Yến Lễ, từ góc độ này, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy cổ và cằm Đỗ Yến Lễ, cả sống mũi thẳng tắp và đôi mắt đang nhìn mình.

Đan Dẫn Sanh búng tay cái Tách!

Không bế công chúa được cũng chẳng sao, tư thế này cũng ổn lắm!

Tư thế này sai bét rồi.

Đỗ Yến Lễ giơ tay, chuẩn bị sửa lại dáng nằm của Đan Dẫn Sanh, nhưng anh còn chưa kịp đụng tới đầu hắn, gã đàn ông đang gối lên đùi anh đã xoay người với tốc độ ánh sáng, ôm chặt eo anh, còn đe dọa:

"Yến Lễ, tốt nhất anh đừng đẩy tôi xuống sàn nhà, không thì chúng ta cùng lăn lông lốc đấy."

Đỗ Yến Lễ: …

Anh nhìn Đan Dẫn Sanh chằm chằm, suy nghĩ xem cái này gọi là học xấu hay thông minh.

Nhưng nếu chỉ nhìn kết quả thì chắc vẫn là thông minh, cậu ta đã nói thế thì anh cũng chẳng thể đẩy cậu ta ra được…

Đỗ Yến Lễ: Ừ, nằm đi.

Đan Dẫn Sanh: Không đẩy tôi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!