Không, thật ra hiện giờ mình cũng có thể trực tiếp rời đi, hơn nữa mình cần phải làm thế.
Đỗ Yến Lễ ngẫm lại kỹ càng, phát hiện mình đang suy nghĩ theo chiều hướng sai lầm.
Dù sao Đan Dẫn Sanh đến đây để gặp mình, nếu mình đi thì Đan Dẫn Sanh cũng sẽ đi, còn có thể dẫn hắn tránh xa Từ Dã – nguyên nhân của sự phẫn nộ.
Quyết định xong, Đỗ Yến Lễ dời mắt, nói với Từ Dã:
"Tôi đã nắm đại khái tình huống hạng mục qua email của ngài, hiện giờ tôi có chút chuyện, phiền ngài bàn nội dung cụ thể và phương thức hợp tác với thư ký của tôi nhé."
Từ Dã vừa nghe Đỗ Yến Lễ lên tiếng đã vội vàng đáp:
"Vâng thưa giám đốc, tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy."
Đỗ Yến Lễ đứng lên, đưa tay với anh ta:
"Tạm biệt Từ tiên sinh."
Từ Dã nhanh chóng bắt tay anh:
"Tạm biệt giám đốc Đỗ."
Đỗ Yến Lễ bước ra ngoài.
Đan Dẫn Sanh nghe hai người kia nói chuyện, vừa bình tĩnh đôi chút thì lại bị hành động của Đỗ Yến Lễ chọc điên.
Hắn bật dậy, bàn bị xô mạnh, ghế tựa theo động tác của hắn phát ra tiếng kêu rất to.
Người chung quanh nhất thời liếc sang, nhưng đầu sỏ gây chuyện lại chẳng thèm quan tâm, lúc mọi người nhìn thì hắn đã chạy theo Đỗ Yến Lễ.
Nhà hàng nằm trong khu thương mại, bên cạnh có bãi đậu xe ngầm.
Đỗ Yến Lễ ra khỏi thang máy xuống tầng hầm B1, chưa đi được mấy bước đã bị Đan Dẫn Sanh vịn lại. Anh khẽ nghiêng người theo lực của Đan Dẫn Sanh, một giây sau, bàn tay hắn lướt qua người Đỗ Yến Lễ, chống lên cột xi măng sau lưng anh!
Đan Dẫn Sanh kẹp Đỗ Yến Lễ giữa thân mình và cây cột, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Đỗ Yến Lễ, anh có ý gì? Tôi không bằng tiểu minh tinh của anh chỗ nào?!"
Ngay lúc ấy, hai ánh đèn sáng rực đột nhiên chiếu khắp tầng hầm, cũng bao phủ Đan Dẫn Sanh bên trong. Đỗ Yến Lễ quay đầu nhìn, có một chiếc xe Jeep đang chạy đến khúc cua, thân xe Jeep rất to, mở đèn cốt mà chói mắt hệt như đèn pha vậy (1).
Anh bỗng nhiên giơ tay, một tay che đầu Đan Dẫn Sanh, một tay đặt lên lưng đối phương, ôm hắn xoay nửa vòng, để Đan Dẫn Sanh đứng vào mé trong cho an toàn.
Bấy giờ, tiếng kèn xe bíp bíp mới khoan thai vang lên. Vài giây sau, ánh đèn sáng ngời như nước chảy dần xa, tầng hầm lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Bầu không khí lặng thinh kéo dài trong giây lát, Đan Dẫn Sanh mới hoàn hồn. Hắn nhìn vị trí hai người đã đổi ngược, chợt nhận ra điều gì nên câm như hến.
Đỗ Yến Lễ đợi Đan Dẫn Sanh nhưng đối phương mãi vẫn không lên tiếng. Trong lòng anh hơi phiền não, anh cảm thấy giữa mình và Đan Dẫn Sanh có rất nhiều vướng mắc, đối phương không nghe anh nói mà chỉ tin vào những gì mình thấy, mà còn là thấy trong trí tưởng tượng của cậu ta.
Đỗ Yến Lễ rất ghét như vậy.
Anh ghét tất cả những sự vật sự việc không thể thông tri rõ ràng.
Đỗ Yến Lễ đi về phía trước vài bước rồi quay đầu lại, thấy Đan Dẫn Sanh vẫn đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo anh.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Đan Dẫn Sanh lập tức quay đi, nhìn sang chỗ khác của tầng hầm.
Đỗ Yến Lễ phát hiện vẻ tủi thân trong mắt Đan Dẫn Sanh, chút cảm xúc đó giấu sâu bên dưới sự phong lưu phóng khoáng và hờ hững, e rằng ngay cả chủ nhân cũng không phát hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!