Mười mấy giây sau, Đan Dẫn Sanh cuối cùng cũng tạm hoàn hồn khỏi trạng thái khiếp sợ.
Vừa khôi phục tinh thần, hắn đã nhảy xuống ghế, phóng tới chỗ Đỗ Yến Lễ, mưa đồ hợp thể với anh!
Đỗ Yến Lễ đoán được ý định của Đan Dẫn Sanh nên đã đề phòng từ trước. Anh giơ miếng bánh lên cao, nhẹ nhàng bước đi, dù Đan Dẫn Sanh có truy đuổi cỡ nào cũng thành công cốc. Đỗ Yến Lễ vô cùng nhàn nhã, thậm chí còn khá thích thú khi thấy Đan Dẫn Sanh cố gắng trong vô vọng.
Đan Dẫn Sanh nhảy nhót gần hai phút, đừng nói đụng tới chiếc bánh, thậm chí còn không chụp được tay Đỗ Yến Lễ nữa kìa.
Hắn dừng lại lấy hơi, nói với đối phương:
"Đỗ tiên sinh, tôi không ngờ ngài lại làm vậy đấy…"
Đỗ Yến Lễ chế giễu hỏi: Thế à?
Đan Dẫn Sanh:
"Nhưng ngài tưởng chơi"bánh kem đại chiến
"chỉ cần cầm bánh kem trong tay là nắm chắc phần thắng sao? Thật ra chúng ta cũng có thể làm như này…"
Nói đoạn, Đan Dẫn Sanh giang tay, tiến tới hai bước, thoải mái ôm lấy Đỗ Yến Lễ.
Đỗ Yến Lễ tuy cảnh giác… nhưng cũng đã muộn rồi!
Trong nháy mắt ấy, Đan Dẫn Sanh lập tức rướn cổ, mặt kề mặt với Đỗ Yến Lễ, sau đó cọ tới cọ lui. Kem dính trên mặt Đan Dẫn Sanh bôi đầy lên mặt Đỗ Yến Lễ.
Má Đỗ Yến Lễ lại dính nhơm nhớp, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lần trước. Xong xuôi đâu đó, Đan Dẫn Sanh lùi về sau một bước, cười hì hì:
"Ngài xem này, chúng ta còn có thể làm vậy đấy. Đỗ tiên sinh, thời đại học chắc ngài chưa chơi trò này với bạn bao giờ nhỉ?"
Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn bánh ga tô trong tay, cố gắng kiềm chế kích động muốn ụp nguyên cái bánh lên mặt Đan Dẫn Sanh. Nhưng anh không muốn chơi mấy trò trẻ con này với hắn mãi, đây xem ra là một quyết định chính xác hơn cả.
Đỗ Yến Lễ vứt bánh vào thùng rác, lại bước tới phòng tắm.
Đan Dẫn Sanh quậy đủ thì ngưng, không chọc ghẹo Đỗ Yến Lễ nữa, lẽo đẽo đi theo anh.
Phòng tắm có hai bồn rửa, mỗi người đứng trước một cái, hất nước lên mặt.
Đan Dẫn Sanh tranh thủ liếc nhìn Đỗ Yến Lễ, thấy đối phương ngẩng đầu, những giọt nước trên trán người nọ chảy xuống, một giọt còn trượt qua khóe mắt khiến anh híp mắt lại, lộ ra vẻ biếng nhác tùy ý.
Tim Đan Dẫn Sanh chợt đánh thịch một cái, không hiểu sao, hắn chợt nhớ tới một câu nói.
Trái tim em vì anh mà đập.
Sau đó, hắn chợt nở nụ cười.
Trò chơi tình ái này có vẻ vui đấy.
Rửa mặt xong, Đỗ Yến Lễ mặc kệ Đan Dẫn Sanh, quay lại văn phòng, chưa kịp làm gì thì Đan Dẫn Sanh đang đi phía sau bỗng dưng vọt lên trước, chiếm cứ bảo tọa của Đỗ Yến Lễ.
Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, đã thế còn gác hai chân lên bàn.
"Tổng giám đốc Đỗ, tôi đã phát hiện một bí quyết quan trọng để chung sống hòa hợp với anh."
Bước chân của Đỗ Yến Lễ dừng lại.
Anh nhìn Đan Dẫn Sanh, xem thử hắn lại chuẩn bị diễn trò gì: Ồ?
Đan Dẫn Sanh bắt đầu phát biểu cao kiến của mình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!