Chương 18: (Vô Đề)

Khi Đỗ Yến Lễ thức dậy thì kim đồng hồ đã chỉ số 2, ánh sáng ngoài cửa sổ rất đẹp nên anh quyết định ra hồ câu cá.

Buổi chiều mùa đông, bầu trời cao mà xa, những áng mây hồng lững lờ trôi. Tán cây khô bên hồ sâu yên tĩnh, khung cảnh nhuốm màu cô đơn hiu quạnh. Mấy ngày nay thành phố gặp đợt khí lạnh nên nhiệt độ giảm hẳn, ban ngày mà cũng dưới 0 độ.

Đỗ Yến Lễ rất giữ gìn sức khỏe, vừa xuống xe là anh mặc thêm áo ngay, áo khoác màu đen có mũ, phủ đến mắt cá chân, còn viền lông xung quanh.

Chiếc áo khoác này vừa dài vừa ấm, đủ để chống đỡ cái lạnh hiện tại, khuyết điểm duy nhất của nó là sau khi Đỗ Yến Lễ mặc vào, ngồi xuống bờ hồ, nhìn từ xa trông y chang một con gấu đen to tướng.

Thấy Đỗ Yến Lễ như thế, Đan Dẫn Sanh liền sợ ngây người. Hắn khuyên nhủ:

"Anh đừng chà đạp hình tượng của mình như vậy, chúng ta có khối cách để mặc ấm nhưng vẫn sành điệu mà…"

"Stylist của anh đâu? Họ thấy anh ăn bận thế này mà không phản đối à? Hay chúng ta tìm khu câu cá trong nhà? Hoặc đi ngâm suối nước nóng chẳng hạn?"

Đỗ Yến Lễ lười biếng không đáp.

Cá còn chưa câu, một con chim sẻ đã từ đâu rơi xuống, cứ líu ríu bên tai mãi.

Đan Dẫn Sanh vẫn đang lải nhải, hắn thật sự không thể chấp nhận nổi tạo hình của Đỗ Yến Lễ:

"Lỡ bị đối tác làm ăn nhìn thấy thì sao?"

Đỗ Yến Lễ thuận miệng trả lời:

"Ở đây không có đối tác của tôi."

Đan Dẫn Sanh buột mồm:

"Thế chẳng lẽ tôi không phải?"

Một câu nói ra, bầu không khí càng thêm yên tĩnh.

Đan Dẫn Sanh phát hiện Đỗ Yến Lễ đang nhìn mình. Không hiểu sao, tim hắn bỗng đập nhanh hơn, hắn nín thở chờ Đỗ Yến Lễ lên tiếng, lại không biết rốt cuộc mình mong đối phương đáp lại thế nào.

Phần lông viền trên mũ áo nặng trịch che khuất biểu cảm của Đỗ Yến Lễ, giúp anh nắm quyền chủ động trong cuộc đối thoại này.

Đối phương không nhìn thấy vẻ mặt của anh, anh lại có thể thấy rõ vẻ mặt hắn.

Đuôi mày của Đan Dẫn Sanh cong cong, đôi mắt người nọ tỏa sáng rực rỡ, ẩn giấu sự vui mừng trong đó. Tuy không nói ra nhưng bao nhiêu cảm xúc đã hiện hết lên mặt.

Đỗ Yến Lễ khẽ cau mày, anh không quen chuyện này, cảm giác mình đang bị ép sát từng bước một.

Đan Dẫn Sanh đợi mãi, nhưng vẫn không đợi được Đỗ Yến Lễ trả lời. Mặt hắn không hẹn mà trầm xuống, đuôi mày hạ thấp, vẻ hân hoan sung sướng lúc ẩn lúc hiện ban nãy cũng biến mất.

Đúng lúc đó chợt có một cơn gió thổi qua, lạnh đến độ Đan Dẫn Sanh khẽ rùng mình, hắn không chịu nổi, đành rụt rụt sang chỗ Đỗ Yến Lễ.

Vừa đến gần, Đan Dẫn Sanh liền phát hiện ra áo khoác của Đỗ Yến Lễ thật sự rất ấm áp…

Phao báo hiệu trên mặt nước bắt đầu lay động, tầm mắt của Đỗ Yến Lễ cũng lắc lư theo.

Đỗ Yến Lễ quay đầu, nhìn Đan Dẫn Sanh đang ôm tay anh kéo tới kéo lui, cố gắng tiến hành tiếp xúc thân mật với cái áo khoác, tốt nhất có thể trực tiếp chui vào lòng anh.

Đỗ Yến Lễ khó hiểu, nếu lạnh thì sao không lên xe mặc thêm quần áo. Anh nhắc nhở Đan Dẫn Sanh:

"Trên xe còn một cái áo khoác nữa đấy."

Đan Dẫn Sanh:

"Cái gì? Áo khoác xấu thế còn lâu tôi mới mặc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!