Chương 15: (Vô Đề)

Bầu không khí nhất thời yên lặng.

Cái tên ngái ngủ nào đó chủ động hôn Đỗ Yến Lễ xong thì cũng tỉnh táo lại đôi chút.

Đầu tiên, hắn nhìn thấy gương mặt của Đỗ Yến Lễ gần trong gang tấc. Khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, hắn chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể hôn lên chiếc cằm cong cong gọn gàng của đối phương.

Tiếp đó hắn lại phát hiện tư thế của cả hai khá quái dị, dù không ngẩng đầu hôn môi thì trông cũng rất mờ ám, khiến người khác suy tưởng lung tung.

Đỗ Yến Lễ bị Đan Dẫn Sanh kéo xuống nên đang ngồi quỳ một gối. Một tay anh đưa ngang qua tai Đan Dẫn Sanh chống trên mặt giường, tay còn lại nắm lấy cái tay đang ôm mình.

Anh nhìn hắn, hỏi: Dậy rồi?

Đan Dẫn Sanh nhanh chóng phân tích tư thế hiện tại và biểu cảm của Đỗ Yến Lễ, cũng nhanh chóng thông não, vô cùng khéo léo rụt tay về, gật gật đầu.

Đỗ Yến Lễ đứng thẳng người, nhắc nhở đối phương: Đồng hồ báo thức.

Gã đàn ông bấy giờ mới phát hiện đồng hồ trong phòng đang kêu réo không ngừng. Hắn kéo đống đồng hồ qua, lần lượt tắt từng cái một rồi tắt luôn cả chuông báo trong điện thoại mình.

Xong xuôi đâu đó, Đan Dẫn Sanh cũng không khỏi lẩm bẩm:

"Bốn cái đồng hồ mà không đánh thức mình nổi sao?"

Đỗ Yến Lễ chẳng buồn lên tiếng.

Buổi sáng cuối cùng cũng khôi phục sự yên bình đáng có của nó, người giúp việc vừa lúc quay lại với chiếc khăn nóng trên tay.

Nếu cậu ta đã dậy rồi thì cái khăn này coi như hết tác dụng.

Đỗ Yến Lễ cầm khăn lau lau bên má mình, thuận tiện liếc mắt nhìn giờ.

Trễ 5 phút so với bình thường.

Anh vừa bước một bước ra khỏi cửa, sau lưng lại truyền tới âm thanh của Đan Dẫn Sanh. Đối phương cố tình kéo dài giọng.

"Khoan đã Yến Lễ, ban nãy tôi buồn ngủ quá, hình như hôn nhầm ai đúng không? Hay do tôi nằm mơ nhỉ…"

Đỗ Yến Lễ nghiêng đầu liếc nhìn Đan Dẫn Sanh.

Hắn ta nhếch môi cười cợt nhả, ánh mắt đặc biệt chạy lòng vòng trên chiếc khăn anh cầm trong tay, ẩn giấu chút khiêu khích nho nhỏ.

Hư thật đấy, vẫn muốn gây hấn với mình.

Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm, nhưng lại chợt phủ nhận.

Không, cũng không thể nói là hư được, ít nhất cậu ta không trực tiếp phá biên nữa mà bắt đầu thăm dò giới hạn của anh.

Đỗ Yến Lễ dùng khăn lau tay, sau đó anh đi tới trước mặt Đan Dẫn Sanh, nâng cằm hắn lên hôn, cũng để lại trên môi đối phương một dấu đỏ.

Nụ hôn kết thúc, anh nhìn hắn, vệt sáng nơi đáy mắt khẽ lay động, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng hơn bình thường, nhưng lại càng mê hoặc hơn.

"Thế giờ đã tỉnh ngủ chưa?"

Đan Dẫn Sanh hoàn toàn ngây ngẩn.

Đỗ Yến Lễ vừa tung chiêu này ra, bữa điểm tâm đã yên tĩnh hẳn.

Đỗ Yến Lễ khá thoả mãn, sau khi cơm nước xong, anh khoác chiếc áo đã được ủi phẳng phiu, cầm cặp công văn từ tay giúp việc, nói với Đan Dẫn Sanh: Tôi đi nhé.

Đan Dẫn Sanh ngẫm nghĩ rồi trả lời:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!