Chương 11: (Vô Đề)

Đan Dẫn Sanh biến mất sau cuộc trò chuyện tối hôm ấy, nhưng Đỗ Yến Lễ cũng không để ý lắm.

Anh nghĩ Đan Dẫn Sanh đang cân nhắc xem có nên hủy bỏ bản hợp đồng kia không, cẩn thận như thế là chính xác, đôi bên phải có tinh thần hợp tác đầy đủ thì mới nên chuyện được.

Đan Dẫn Sanh chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của Đỗ Yến Lễ. Không có hắn, Đỗ Yến Lễ vẫn tiếp tục làm việc và sinh hoạt như bình thường.

Lịch trình của tổng giám đốc bận rộn lắm đấy.

Chỉ vỏn vẹn năm ngày mà Đỗ Yến Lễ đã bay ra Hà Bắc (1) một chuyến, đến thủ đô hai lần, tham gia rất nhiều hội nghị do anh hoặc người khác chủ trì.

Sau đó, Đỗ Yến Lễ còn phải chụp ảnh bìa cho tạp chí

"Tài chính và Kinh tế", nhưng công việc này cũng khá thoải mái. Anh chỉ cần thay đổi tư thế, làm vài động tác trong khoảng hai tiếng đồng hồ là xong, coi như nghỉ giải lao giữa cường độ công tác cao hiện tại.

Địa điểm chụp ảnh nằm trong một khu thương mại lớn, lúc Đỗ Yến Lễ đến thì tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, từ nhân viên đến máy móc.

Anh ngồi trước gương, để nhân viên chuyên nghiệp giúp anh chỉnh sửa tóc tai, phụ kiện, còn anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thả lỏng tinh thần.

Nửa tiếng sau, chuyên gia trang điểm của tạp chí cười hỏi:

"Xong rồi đấy giám đốc Đỗ, ngài xem có phật ý chỗ nào không?"

Đỗ Yến Lễ mở mắt ra, không nói gì.

Stylist riêng của anh – Alan bước nhanh tới, chỉ vào phần tóc được vuốt keo vểnh lên và bộ trang phục sặc sỡ trên người Đỗ Yến Lễ:

"Trông ngả ngớn quá, phải đổi sang tạo hình nào chín chắn vững vàng hơn."

Nhiếp ảnh gia đi qua khuyên: "Tổng giám đốc Đỗ còn trẻ mà, tôi nghĩ không bắt buộc phải dùng mấy màu đen xám mãi đâu.

Chúng ta hoàn toàn có thể biến hóa một vài chi tiết nhỏ, trước hết là đổi sang một kiểu tóc nhẹ nhàng hơn, quần áo sáng sủa một chút, để giám đốc Đỗ và độc giả có một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Đây không phải là ngả ngớn, mà là thời trang.

"Nhưng thái độ của vị stylist vô cùng kiên quyết:"Tập đoàn tài chính Đỗ thị là một con quái vật khổng lồ, đầu não của nó không thể để nhà đầu tư và các nhân viên có cảm giác dễ dãi được.

Tôi tin bọn họ cũng không muốn thấy một vị giám đốc quá non trẻ…

"Anh ta liếc mắt nhìn nhiếp ảnh gia, nhấn mạnh,"…và thời trang đâu."

Nhiếp ảnh gia không thuyết phục được nhân viên của ông chủ nên đành quay sang nhìn ông chủ, mong Đỗ Yến Lễ sẽ thích tạo hình mới của mình.

Đỗ Yến Lễ vẫn im lặng.

Anh có người chuyên phụ trách từng vấn đề riêng biệt, chưa bao giờ lãng phí thời gian nhắc lại lần thứ hai.

Anh chàng stylist nhanh nhẹn nói:

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

Thợ chụp ảnh bất đắc dĩ phất tay, chuyên gia trang điểm vừa sửa soạn cho Đỗ Yến Lễ xong cũng đành làm lại từ đầu, điều chỉnh theo đề nghị của stylist.

Trong studio, mọi việc vẫn diễn ra theo kế hoạch.

Ở quán cà phê đối diện đó, Đan Dẫn Sanh đang buồn bực ngán ngẩm mà uống cà phê, vừa uống vừa hỏi thư ký của mình:

"Đỗ Yến Lễ đang ở đây thật à?"

Hứa Á ngồi đối diện đau khổ không thôi, cô cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng MUSES rất bận rộn, tại sao Đan Dẫn Sanh không chịu làm việc, cứ nhăm nhe để ý tổng giám đốc nhà người ta đang ở đâu làm gì… Mà vị giám đốc hắn để ý còn là một người cẩn trọng và cuồng công tác nữa chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!