Chương 10: (Vô Đề)

Màn đêm buông xuống, phố phường rực rỡ ánh đèn.

Tối đó, Đỗ Yến Lễ về nhà sớm hơn một chút so với dự kiến. Sau khi dùng bữa xong, anh đứng trước chiếc bàn lớn đặt trong phòng khách, xếp từng quân cờ domino lên mặt bàn, tạo dựng một mê cung to rộng.

Đây là hoạt động tiêu cơm gần đây Đỗ Yến Lễ mới khám phá ra.

Cơm nước xong xuôi, Đỗ Yến Lễ sẽ dành khoảng 20 hoặc 30 phút, vừa sắp xếp mê cung phức tạp, vừa suy nghĩ vài chuyện trong công ty, hôm nào rảnh rỗi thì cứ thế thả hồn vào trò chơi.

Nhìn chung, cảm giác cũng không tệ lắm.

Thời gian từ từ trôi, mê cung cũng dần hoàn thiện. Bốn phía lặng ngắt như tờ, kim ngắn của đồng hồ đứng im, dường như không muốn quấy nhiễu đến sự tập trung của chủ nhân.

Bầu không khí đang an tĩnh hài hòa là thế, chuông cửa lại đột ngột réo vang, y như cây kim chọc thủng sự tĩnh lặng bao phủ.

"Reng reng reng! Reng reng reng!"

Tiếng chuông đột ngột cắt ngang động tác của Đỗ Yến Lễ, anh đặt quân cờ trong tay xuống, bước ra mở cửa.

Gã đàn ông đứng bên ngoài, mang theo hơi lạnh của tuyết và gió, gương mặt tràn ngập nhiệt tình, nụ cười xán lạn. 

Sự náo nhiệt của cả thành phố tựa hồ cũng chiếu rọi đến chiếc cổng vòm nho nhỏ này.

"Giáng sinh vui vẻ, tôi không đến trễ chứ?"

Ngay lúc ấy, đồng hồ để bàn cũng phát ra tiếng kêu coong coong báo hiệu. Vừa đúng 7 giờ tối, không lệch phút nào. 

Đỗ Yến Lễ thoả mãn mỉm cười:

"Rất đúng giờ, mời vào."

Cả hai đi tới phòng khách, Đan Dẫn Sanh không chú ý đến mê cung xếp bằng domino trên bàn. Qua một buổi chiều đắn đo suy nghĩ, hắn đã có phương pháp hoàn toàn mới để đối phó với Đỗ Yến Lễ.

Đan Dẫn Sanh đứng cạnh Đỗ Yến Lễ, vừa đưa tay đã móc ra một chiếc hộp hình vuông như đang làm ảo thuật. Chiếc hộp được bọc giấy màu và gắn nơ, nhìn rất đáng yêu, phù hợp với không khí đêm Giáng sinh.

Hắn nói:

"Tôi mua quà cho anh đó, mở ra xem đi."

Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn hộp quà, sau đó lại nhìn Đan Dẫn Sanh.

Lúc đưa quà cho anh, cái đuôi cáo sau mông đối phương bèn lắc tới lắc lui không thèm che giấu, có khi còn sợ người khác không nhìn thấy ấy chứ.

Quả nhiên là vậy.

Đỗ Yến Lễ có chút khổ não.

Từ lúc đặt bút ký vào hợp đồng đến giờ, tên này vẫn chưa nhận ra vị trí của cậu ta nằm ở đâu.

Hẳn cậu ta đã quên, thậm chí chưa từng để ý rằng, bản hợp đồng giữa mình và cậu ta là hợp đồng dạy cách bao dưỡng chứ không phải hợp đồng đánh cờ đấu trí. 

Cậu ta phải nghe theo quy tắc của mình, tiếp thu hướng dẫn của mình, chứ không phải trắng trợn tranh đoạt quyền chủ động với mình mọi lúc mọi nơi…

Nhưng những chuyện sai trái này sẽ kết thúc tại đây, tối nay, mình sẽ cho cậu ta hiểu cách chính xác để nhận biết và tuân thủ luật lệ của hợp đồng.

Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm, nhưng trên mặt anh chẳng biểu lộ gì, chỉ hỏi:

"Sao tự dưng lại mua quà cho tôi?"

Đan Dẫn Sanh lý sự:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!