Chương 632: (Vô Đề)

Tốt vô cùng.

Vưu Dữu nhìn chăm chú về phía Hãn Hãn trong n.g.ự. c Phó Nhiễm.

"Em muốn trở về trường học, nhưng mà Lý Sâm không cho."

Nếu nói tới quy củ của Lý gia cùng Minh gia, đúng là giống nhau như đúc.

Phó Nhiễm ôm lấy Hãn Hãn rồi vỗ nhẹ sau lưng cho bé, Vưu Dữu đi tới bên cạnh cô.

"Chị, cho em ôm một lúc."

"Ở lại đây ăn cơm tối đi, chị sẽ dặn phòng bếp chuẩn bị nhiều món ăn một chút, em cũng đã lâu không có dịp nói chuyện với chị."

Vâng. Thần sắc Vưu Dữu có vẻ không yên lòng.

Phó Nhiễm đi lên lầu, Vưu Dữu ôm lấy Hãn Hãn đi tới cửa phòng khách, người giúp việc trong nhà cùng bảo mẫu thấy là người thân Phó Nhiễm dẫn vào, đương nhiên cũng không có đề phòng.

Vưu Dữu vội vàng mang Hãn Hãn đi tới vườn hoa, cô giả bộ như đang đi dạo, vừa nói chuyện cùng bảo bảoũng đang đi ra hướng cửa.

Hãn Hãn vừa uống sữa xong, mở đôi mắt đen láy nhìn chung quanh, Vưu Dữu ngẩng đầu lên, thấy xung quanh cũng không có người, nếu muốn đưa nó rời đi thì bây giờ là cơ hội tốt nhất.

Trong miệng đứa bé phát ra tiếng ê a, sau khi nói xong có vẻ như lại đang vui cười khanh khách. Vưu Dữu đưa ngón tay sờ lên gò má mềm mại của bé, đôi mắt nhìn cửa chính cách ba bước chân.

Cô đùa với đứa bé mấy câu, lại đi ngược trở lại bên trong phòng khách.

Vừa lúc Phó Nhiễm từ trên lầu đi xuống, Vưu Dữu giao đứa bé lại cho cô.

"Chị, Hãn Hãn lớn lên giống anh rể nhiều hơn một chút."

Phó Nhiễm ôm cậu nhóc vào trong n.g.ự. c tìm tư thế thoải mái.

"Thật là nhiều người nói như vậy, con trai không nên giống như mẹ sao?"

Vưu Dữu cũng biết tin tức Minh Thành Hữu bị bệnh qua đời, Lý Vận Linh đối với Lý gia không có giấu diếm, cô nhìn thấy dáng vẻ Phó Nhiễm, trong lòng càng cảm khó chịu.

"Giống như ba tốt hơn."

Nói như vậy, ít nhất mỗi ngày Phó Nhiễm hướng về phía nó cũng coi như có một chút an ủi.

Trong lòng thấp thỏm về đến nhà, quả nhiên Lý Vận Linh cũng đang ở đây.

Thấy Vưu Dữu về tay không, Lý Tắc Cần không vui, mở miệng.

Đứa bé đâu?

"Con không tìm được cơ hội."

Lý Vận Linh hừ lạnh

"Ta đã nói nó cùng Phó Nhiễm là một ruột, nhưng các người không tin, để cho nó ôm đứa bé cũng ôm không tới, sau này còn có thể trông cậy gì chứ?"

Bác.

Vưu Dữu đi tới trước mặt mọi người.

"Anh rể đi rồi, hiện tại hi vọng duy nhất của chị con chính là Hãn Hãn, lại nói đứa bé nên đi theo mẹ."

Vưu Dữu, câm mồm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!