Cố nén đi nỗi đau đang âm ỉ, Nghi Đình khẽ hít một hơi dài, bây giờ có vương vấn và níu giữ tình cảm vừa qua cũng chẳng làm gì được nữa khi mà kết quả cuối cùng cô thừa biết nó đi đến đâu.
Trên đời này đau đớn nhất có lẽ không phải là yêu nhau mà không đến được với nhau. Mà rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không dám sống cùng nhau.
Nghi Đình với Gia Minh là vậy.
Cả hai đường thẳng song song nên tình cảm của họ mãi không có điểm dừng để giao nhau.
-Ừ tớ biết rồi. Cảm ơn cậu.
Đăng Quang vốn dĩ khi nghe được thông tin này từ ba mình anh lập tức gọi cho Nghi Đình để nói cho cô biết. Vì anh xem Nghi Đình là bạn thân nhất, nhìn thấy thời gian qua cô một mình chịu đựng bao nhiêu là tổn thương nên anh không nỡ.
Thế nhưng khi nghe Nghi Đình trả lời thế này, trong giọng nói chất chứa bao cảm xúc nặng nề vẫn cố giả vờ như mình không để tâm anh mới cơ hồ hiểu rõ thông tin này đối với cô chỉ càng khiến cô lo âu và đau khổ.
-Ừ. À mà sẵn đây Quang thông báo với Đình một tin vui. Đình muốn nghe không?
-Quang nói đi. Là tin gì hả?
-Sau khi hoàn tất khóa học khoảng 5 tháng nữa thì tớ sẽ được đào tạo lớp học đạo diễn. Sau khi được đào tạo bài bản tớ sẽ thuê cậu viết kịch bản để tớ dựng thành một bộ phim nha. Đảm bảo tới đó cả hai chúng ta sẽ là một cặp đôi tài năng trong ngành giải trí này đó.
Nghi Đình phì cười vì viễn tưởng Đăng Quang vừa vẻ ra nên cô cũng lấy lại được hào hứng mà trả lời anh
-Tớ sẽ đợi tới ngày đó. Nên hằng ngày ở đây tớ sẽ cầu trời khẩn phật cho cậu sớm thực hiện được ước mơ của cậu.
-Mình sẽ cố gắng.
Này quên nữa cho Quang gửi lời hỏi thăm Bin nhé. Nói với nó sau khi ba Quang học thành tài trở về, ba Quang sẽ tặng cho Bin một món quà to ơi là to nha.
-Xì…hứa thì phải giữ lời đó nha ba Quang ợi.
-Ok ok
…
Bẵng đi 5 năm trời trôi qua, Bin bây giờ đã lớn, nhưng con càng lớn thì áp lực kiếm tiền của Nghi Đình càng nhiều hơn để cô thực hiện nhanh việc ghép tim cho Bin. Thế nên cô không thể trốn tránh mãi cuối cùng đành lộ diện ra ngoài để tìm cơ hội phát triển cho bản thân.
Vẫn là thế lực của Lữ Gia quyết định tất cả. Sau khi nộp hồ sơ vào nhiều công ty trong thành phố, nhưng nhìn thấy tên cô họ đều dứt khoát từ chối thẳng mà không một công ty nào nói cho cô biết nguyên nhân.
Nhìn con gái buồn, ông Trà cũng không mấy vui vẻ, bản thân ông từ ngày đóng cửa xưởng may, mẹ con Tú Anh rời đi không từ mà biệt, thêm căn bệnh của tuổi già khiến ông lao dốc phong phanh, mọi chi phí sinh hoạt đều do Nghi Đình lo hết.
Thế nên giờ đây mỗi một giọt nước con gái rơi xuống, ông đều cảm thấy dằn vặt bản thân mình vì ông bất lực không thể lo lắng được gì cho cô nữa.
Mỗi tháng chi phí trong gia đình và cho Bin tái khám đều đặn tốn khoảng mấy chục triệu. Mà thu nhập từ viết truyện của Nghi Đình cũng chỉ được tầm đó.
Nếu như cô không đi làm thêm được cô e rằng cô không còn đủ sức để lo cho ba và con trai mình được sống sung túc hơn, còn nữa số tiền mổ tim cho con trai chắc chắn sẽ không thể nào đủ theo như thời gian cô dự đoán
Đăng Quang lại gọi, năm năm rồi cứ đều đặn 2,3 ngày anh đều đều hỏi thăm bâng vơ và nói chuyện cùng cô, lắm lúc anh còn nghi ngờ rằng Nghi Đình còn quan trọng đối với anh hơn là mẹ của anh nữa.
-Đình nghe đây!
-Đang làm gì có. Ăn cơm chưa hả?
-Muốn nói gì thì nói ra luôn đi. Cái câu hỏi kiểu này thật sự rất sến luôn ý Quang à? 2024 rồi chẳng còn ai hỏi thăm nhau kiểu đấy đâu.
-Thế cho anh số tài khoản anh chuyển cho em 10 triệu để bắt đầu buổi trò chuyện được chứ?
-Được nha. Em nguyện dặn lòng nhận 10 triệu của anh xong là anh nói đến đâu em cũng sẵn sàng trả lời anh đến đó.
-Thế có sẵn sàng tặng luôn cái người đang nhắn tin cho anh luôn không đấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!