Chương 5: (Vô Đề)

Cơn đau mỗi lúc một nhiều, dồn dập đến mức cả thân người Nghi Đình bủn rủn không chút sức lực. Mấy nay khi gần đến ngày sinh cô cũng đã tìm hiểu kỹ trên mạng xem những dấu hiệu chuẩn bị sinh là như thế nào nên khi nhận thấy mình có hiện tượng cô liền vội cố bấu víu từng bước chân đi qua bên nhà bác Nhân để cầu cứu 

-Bác gái ơi.

Bác ơi cứu con với ạ.

Nghi Đình đang mặc đồ bộ, một tay vịn cửa nhà bác Nhân, một tay cô ôm lấy bụng mình lớn tiếng kêu cứu. Cơn đau mỗi lúc một nhiều thêm khiến xương cốt Nghi Đình bây giờ như thể đang vỡ vụn. Nhìn cô trong hình dáng này trông thảm hại vô cùng.

Bác gái đang nấu dở bữa cơm sau bếp, nghe thấy tiếng kêu đầy thất thanh của Nghi Đình bà vội vàng tắt bếp rồi đi nhanh ra ngoài.

Thoáng thấy cô ôm bụng gương mặt ngăn nhó, cả người đầy mồ hôi sắp lả đi, bác vội đỡ lấy cô sau đó lắng lo lắng hỏi 

-Cháu sau rồi Đình?

Có phải đến ngày sinh rồi hay không hả?

Nghi Đình thở dốc, cô đau đến hụt cả hơi

-Cháu…Đau quá

Nghi Đình bấu c.h.ặ. t t.a. y bác gái, cô nghiến răng chịu đựng từng cái thúc chuyển dạ dưới bụng. 

-Để bác gọi xe đưa cháu xuống viện.

Nghe đến đây dù đang đau lắm nhưng Nghi Đình bất ngờ lại lắc đầu ngăn cản

-Không thể đến bệnh viện bác ơi.

-Sao vậy hả? Cháu vỡ ối rồi không nhanh xuống viện là nguy hiểm cho em bé lắm đó.

-Đến viện mọi thông tin của cháu Lữ Gia sẽ biết, lúc đó họ sẽ không tha cho mẹ con cháu được ạ.

-Thế bây giờ làm sao đây hả? 

Vừa nói bác gái vừa lo lắng cho Nghi Đình. Hôm nay bác trai sáng sớm vừa xuống chợ huyện để lấy cá giống về nuôi. Chỉ còn mình bà ở nhà, bây giờ Nghi Đình lại sắp sinh, bà thật sự rối bời.

Nghi Đình thở dốc, hai đầu chân mày cau có nhíu lại khi nỗi đau đã vượt qua tất thảy giới hạn chịu đựng của cô. Bên dưới nước ối chảy ào ào xuống cô còn có cảm giác hình như em bé đã sắp tụt xuống khỏi người cô rồi.

Trong giây phút này bất giác Nghi Đình tủi thân vô cùng, sống mũi cay xè hốc mắt cũng đỏ hoe, từng cơn đau nhói liên tục xuất hiện hiện, mặt mày cô say sẫm lại có những lúc dường như ai đó bẻ gãy hết xương sườn của mình trong vô thức Nghi Đình không mạnh mẽ được nữa, cô gọi tên anh trong niềm uất hận

-Gia Minh, em đau quá, anh đang ở đâu vậy hả?

Gia Minh…em hận anh!

Bác gái nghe cô khóc bác cũng khóc theo, bác cố dìu Nghi Đình vào nhà, để cô ngồi tựa lưng vào thành sopha sau đó vuốt vuốt lưng cô động viên 

-Cố lên con.

Đàn bà ai cũng trải qua cảm giác này hết đó con. Đừng khóc, khóc sẽ mất sức đó?

Nghi Đình mệt lả, bản thân chẳng còn chút sức lực nào nhưng vẫn gắng níu tay bác gái thều thào như một lời trăn trối

-Bác giúp con với, lúc này chỉ có bác mới giúp được con thôi ạ. Con không thể đi viện, nhưng mà con đau quá, con không biết mình có thể vượt qua được hay không nữa. Nếu như con không qua khỏi bác làm ơn cố giúp con sinh con của con ra đời được bình an nha bác!

Bác gái lấy khăn lau nước mắt cho Nghi Đình, nhìn cô gái nhỏ bé đầy nghị lực làm cho bác thương không sao diễn tả được. Nhưng mà nếu để Nghi Đình sinh ở đây, lỡ không may xử lý không đảm bảo vệ sinh bác lại sợ sẽ nhiễm trùng rồi nguy hiểm cho mẹ con cô.

Thế nên ngay lập tức bà chạy nhanh đi lấy điện thoại rồi gọi cho con trai mình một cuộc. 

Con trai bà có quen biết với bác sĩ trong bệnh viện nơi đây nên khi nghe con trai hứa sẽ liên lạc cho bác sĩ đến nhà giúp đỡ bà mới thở phào yên tâm sau đó vội vàng quay lại giúp cho Nghi Đình

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!