Không chỉ có mỗi Tú Anh mà còn có cả 4 đến 5 tên đàn ông lực lượng với ánh mắt thèm thuồng nhìn mình khiến cho Nghi Đình không khỏi không sợ hãi. Tim cô đập mạnh đến mức không còn tự chủ được.
Cảm nhận Tú Anh chắc chắn sẽ không tha cho mình nhưng đối diện với cô ta Nghi Đình vẫn cố giữ cho tinh thần bình ổn nhất. Cô nói
-Sao mày lại ở đây?
Ông Dương đâu?
Tú Anh khẽ nở nụ cười bỡn cợt. Cô ta đi tới đưa con d.a. o áp vô mặt Nghi Đình rồi nói
-Mày đang muốn gặp chồng tao à? Nhưng xui cho mày anh ấy không thích tiếp mày?
-Cái gì? Ông Dương là chồng mày?
-Đúng, bất ngờ lắm hả? Để tao nói cho mày biết hôm nay chồng tao không tiếp mày thì sẽ để 5 anh kia tiếp mày nhá. Tao nghe đồn mày thích đàn ông lắm, vậy thì ráng mà hưởng thụ đi. Qua đêm nay tao cảm thấy vui tao sẽ nói lại với anh Dương ký hợp đồng cho mày.
-Tú Anh, mày điên rồi? Tao đã làm gì để mày hết lần này đến lần khác hại tao thế hả?
-Là tao chướng mắt mày được chưa?
-Ai làm gì mày chướng?
-Làm gì, từ nhỏ mày đã là một đại tiểu thư của Trà Gia, mày sống sung sướng, ai cũng thích mày, còn tao và mẹ tao thì sao, dù sống ở nhà mày nhưng đều núp dưới bóng của mày?
Ba mày chẳng yêu thương tao bằng mày, mày đi ra đường đều được người ta cung phụng, đến cả học mày cũng học trường Quốc Tế, còn tao thì sao, người ta luôn ghét bỏ tao, tao cũng không được học cao như mày.
Tú Anh vừa nói vừa trừng đôi mắt hằn lên những tia m.á. u như muốn ăn tươi nuốt sống Nghi Đình. Còn Nghi Đình sao khi nghe xong những lời oán thán của Tú Anh, vô thức khóe môi cô cong lên nở một nụ cười, nụ cười chẳng hề vui vẻ mà thật sự rất nhiều chua chát.
-Mày ganh tỵ với tao, vậy mày có suy nghĩ lại những gì mẹ con mày đã gây ra cho gia đình tao hay không hả, là mẹ mày quyến rũ ba tao, khiến mẹ tao sinh ra tâm bệnh mà mất, tao trở thành trẻ mồ côi khi mới vừa lọt lòng, tao chịu đựng bao sự tra tấn của mẹ mày.
Mày có nhớ có lần mẹ mày đã giam tao 3 ngày 3 đêm trong phòng, chẳng một chút nước, một miếng ăn khi ba tao đi công tác không? Nếu như không có hàng xóm đến cứu có khi bây giờ tao đã đầu thai kiếp khác rồi.
Thế nhưng tao vẫn không oán hận mẹ con mày, vẫn luôn yêu thương mày như một đứa em của tao. Còn tao được học trường Quốc Tế còn mày thì không, là do mày học dở, mày không chịu đi học thì còn trách được ai hả?
Chưa nói đến lúc gia đình lâm vào đường cùng vì sự bán đứng của mày, thì mẹ con mày vơ vét hết những tài sản còn sót lại rồi rời đi không một lời. Mày nói xem những việc mẹ con mày có đáng bị trời đánh không hả? Tao là người bị hại, đáng lý ra tao mới là người muốn tìm mày tính sổ đấy!
Nói đến đây không kìm được sự run rẩy Nghi Đình rơi nước mắt mắt liên tục, cô phẫn uất thật sự, chỉ hận không đánh cho cô ta mấy cái để thỏa lòng hận thù đang bùng cháy trong lòng cô.
-Thôi thôi mày ơi mày đừng có dùng bộ mặt đáng thương đó trưng ra với tao. Mày càng giả vờ đáng thương thì tao càng ghét mày hơn thôi. Không nói nhiều, mấy đứa bây lên đi. Để xem hôm nay ai cứu được nó.
Nghi Đình thụt lùi ra sau, 5 tên kia theo lệnh của Tú Anh thì nhanh chóng tiến đến. Cô lùi mãi đến khi tấm lưng đụng vào bức tường lạnh lẽo thì bọn người kia cũng đến sát chân cô.
Bọn chúng bỡn cợt, đưa tay sờ mó người cô, ánh mắt lộ đầy dục vọng kh/ố/n n/ạ/n
-Cô em, nhìn em hấp dẫn lắm. Đến đây để anh giúp em thỏa mãn nhá!
Nói xong hắn ra lệnh cho một tên khác đem đến một chai rượu sau đó rót đầy ly rồi đưa đến cho Nghi Đình uống.
-Tránh ra, bọn bây tránh ra mau, thả tao ra, thả ra…
Nghi Đình càng vùng vẫy, càng chửi bới thì càng khiến bọn chúng tăng lên sự hưng phấn, bọn chúng trói tay, trói chân một đứa bóp miệng cô rồi liên tục đổ rượu vào miệng cô.
Chất lỏng màu đỏ từ rượu chảy xuống cổ họng Nghi Đình cay xè, còn ước cả chiếc áo bên ngoài cô mặc khiến cho hai quả đồi to tròn của cô nhanh chóng lồ lộ ra sau tấm áo.
Bọn kia vì sự kích thích trước mặt chúng càng hừng hực, càng nghe theo sự chỉ đạo của Tú Anh, bọn chúng chẳng hề sợ hãi lập tức định ra tay cởi áo Nghi Đình
-Đừng mà, nóng quá, nóng quá!
Rầm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!