Chương 21: (Vô Đề)

Nghi Đình hít một hơi, cố giả vờ như mình đang không hiểu anh đang nói gì, cô khụt khịt mấy hơi rồi  vờ đánh trống lảng nói 

-Anh chưa ngủ ạ?

Vết thương đau ở đâu hay sao?

Gia Minh vẫn giữ chặt Nghi Đình , con ngươi đen láy nhìn thẳng Nghi Đình đầy nghiêm túc nhấn mạnh lời nói của anh 

-Anh cho em cơ hội cuối cùng để kể rõ mọi chuyện một lần cho anh nghe. Kể tất cả và rõ ràng.

Cổ họng Nghi Đình bất giác cứng lại. Cô nhìn Gia Minh, người đàn ông cô yêu sâu nặng, đang yêu cầu cô nói hết sự thật năm xưa, cô có nên tin anh không? Nếu cô nói ra, anh biết là mẹ anh hại cô vậy anh sẽ xử lý thế nào?

Sẽ giet bà ấy ư, không đâu dù sau người ta cũng là mẹ con cơ mà…

Nghĩ đến đây Nghi Đình bất lực nở một cười chua chát. Cô nhìn anh hỏi lại

-Sao khi nghe hết mọi chuyện, Anh có bảo vệ được cho mẹ con em hay không? Nếu có người vì biết em đang ở bên anh rồi giet chet mẹ con em thì anh phải làm thế nào hả? Anh có trừng trị họ không? Và ví dụ người đó là mẹ anh thì sao?

Nói xong đến đây, Nghi Đình liền cố nuốt những đắng cay đang trào dâng lên cổ họng mình xuống tận sâu đáy lòng, vốn dĩ nói thì là nói vậy thôi, chứ dễ gì  Gia Minh xử luôn cả mẹ anh ta. Thế nhưng đều Nghi Đình nghĩ trong đầu hiện tại lại sai hoàn toàn khi Gia Minh gật đầu chắt nịch đáp lại

-Có?

Dù bất kể là ai đi chăng nữa nếu anh biết họ dám trật với em chỉ 1 nhịp thì anh chắc chắn sẽ cho họ đăng xuất ngay, không hề ngoại lệ ai cả. Nhưng với em thôi, còn thằng nghiệp chủng kia thì anh không chắc?

-Nhưng Bin là con ruột của anh!

-Em nói cái gì?

Gia Minh kích động gằn lấy người Nghi Đình rồi run run liên tục hỏi tiếp 

-Nghi Đình? Thằng bé đó là…

Nghi Đình kiên nhẫn nhắc lại 

-Là con anh.

Không để Gia Minh ôm một bụng nghi ngờ, Nghi Đình hít một hơi thật sâu, sau một lúc lấy hết can đảm của bản thân, cô từ từ kể lại

-Năm 5 trước lúc tốt nghiệp xong mẹ anh đã gặp em, lúc đó mẹ anh ra lệnh tất cả công ty lớn bé ở thành phố A đều ngưng hợp tác với gia đình em khiến cho gia đình em suy sụp mang trên đầu 1 đống nợ. Sau đó bà đưa em 2 tỷ bảo rời xa anh.

Vì gia đình em đang cần tiền nên cuối cùng em đành nhận 2 tỷ của mẹ anh. Lúc đó em chỉ nghĩ rời xa em anh sẽ có nhiều tương lai hơn.  

Nghe Nghi Đình kể lại trong nước mắt Gia Minh sững người một lúc sau đó vòng tay anh càng ôm siết cô hơn, hai mắt anh đỏ ngầu, giọng anh nghẹn lại

-Lúc ấy sao em không nói với anh?

Nghi Đình gục đầu vào lồng n.g.ự. c vững chãi của anh, cô nghẹn ngào kể tiếp tục 

-Lúc đó em rất rối, với lại vừa biết thế lực nhà anh rất lớn, lại bị mẹ anh đe dọa. Cuối cùng em đành phải chấp nhận thỏa thuận với bà mà thôi.

-Thế em có biết ngày hôm đó vì em rời đi mà anh đã lên cơn đau tim sau đó phải qua nước ngoài điều trị hay không? Nếu như năm đó anh chet em có hối hận không hả?

Nghi Đình biết là vì cô nói dối và từ bỏ anh năm đó nên anh đau lòng, rất lâu sau cô mới biết anh bệnh tim. Thế nhưng cô cũng đâu sung sướng gì mấy, anh khổ 5 thì cô cũng khổ tận 10 khi vừa chạy trốn mẹ anh, vừa mang theo bào thai vừa mới tượng hình trong bụng.

-Lúc ấy em chỉ duy nhất suy nghĩ là muốn cứu lấy sự nghiệp của gia đình em thôi. Chúng ta còn quá trẻ anh cũng có thể yêu lại người khác.

Nhưng điều em không ngờ là lần đó anh lại phát bệnh, và em lại phát hiện ra em đang trong người cốt nhục của anh.  Năm đó vì để giữ an toàn cho Bin ra đời em đã phải chạy trốn lên núi sinh con, sau đó khi em trở về mẹ anh và Trịnh Minh Nguyệt lại thuê người gây ra vụ tai nạn xe hồng muốn g.i.ế. c c.h.ế. t mẹ con em.

Cũng may là số em còn lớn, nhưng chỉ tội cho Bin, con chưa biết gì cả, cũng không gây ra lỗi lầm gì nhưng lại bị chính bà nội rắp tâm muốn con phải chết! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!