Chương 19: (Vô Đề)

Ánh mắt Gia Minh tối sầm khi nghe lời của Đăng Quang vừa nói dứt lời, bên dưới những móng tay bóp chặt các khớp tay bấu vào lòng bàn tay thành nắm đ.ấ. m cũng vì thế mà da bàn tay anh nhanh chóng bấu chặt đến mức lủng cả mấy lỗ m.á. u đỏ từng giọt túa ra tanh tưởi, khơi gợi thêm lòng hận thù của anh lên một level mới.

Gia Minh cười khổ tự hỏi trong lòng" Lữ Gia Minh mày còn hy vọng gì nữa chứ, nếu tên nghiệp chủng kia là con của mày tính đến nay đã hơn 5 tuổi " vì thời gian Gia Minh về nước đến nay cũng gần 1 năm + với năm năm anh bên xứ người" con thằng nhóc đó chỉ mới 4 tuổi mà thôi, vốn dĩ đứa con của mày và Nghi Đình đã bị cô ta phá bỏ không thương tiếc rồi. " càng nghĩ Gia Minh càng bộc phát thù hận nên khi Đăng Quang chuẩn bị đi với bác sĩ vào phòng phẫu thuật thì Gia Minh lập tức lên tiếng ngăn cản

-Để xem ai dám đứng ra cứu tên nghiệp chủng đó?

-Lữ Tổng, sao anh lại có mặt ở đây? 

Đăng Quang nhìn thấy Gia Minh thì không khỏi bất ngờ. 

-Anh là ai? Bệnh nhân đang rơi vào nguy hiểm, đừng gây rối mà ảnh hưởng đến việc chúng tôi cứu người? 

Nữ bác sĩ hình như không nhận ra người trước mặt cô ấy là Lữ Tổng lừng danh thế nên cô ta tỏ ra thái độ rất khó chịu. Nhưng khi cái nhếch môi đầy khí lạnh lộ ra trước mặt cô ta, kèm theo chiếc card visit được quăng ra trước mặt cô ta, cô ta không khỏi run rẩy mà quỳ xuống.

Bởi vốn dĩ vốn đầu tư cho toàn bộ bệnh viện ở thành phố A này đều là của Lữ Gia

-Lữ Tổng, tôi đúng là có mắt như mù, xin anh đừng đuổi việc tôi.

Gia Minh hừ lạnh

-Thông báo tất cả, ai dám đứng ra cứu đứa con của Trà Gia bị phong sát toàn ngành.

Câu nói này của Gia Minh đã làm cho Nghi Đình đau lòng tột đột, cô c.h.ế. t tâm nhìn sang anh Bin là con anh mà sao anh lại nhẫn tâm…à không không thể  cô đã từng muốn 1 lần nói cho Gia Minh nghe rằng Bin là con trai anh, thế nhưng chỉ việc cô vừa mới ở bên Gia Minh đã bị một thế lực đằng sau ra tay hại con trai cô xém chút mất mạng, là do Trịnh Minh Nguyệt hay mẹ anh làm thì cô cũng không thể mạo hiểm một lần nữa, dù cho khi biết Gia Minh là ba của Bin, anh sẽ đứng ra bảo vệ Bin thì sao chứ?

Cô ở ngoài sáng, họ ở trong tối làm sao Gia Minh anh bảo vệ con được suốt đời. Với lại anh sắp đính hôn rồi, để Gia Minh nhận con, Lữ gia nhận cháu họ sẽ bắt Bin trở về Lữ gia, con trai cô sẽ gọi Trịnh Minh Nguyệt làm mẹ, không,,, không thể cô không thể để Bin cho Minh Nguyệt được.

Cũng may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Đăng Quang lại cùng nhóm m.á. u với Bin. Xem như để cho Gia Minh hiểu lầm Bin không phải con anh cũng được. 

Để chặn Đăng Quang đừng lộ ra bí mật, Nghi Đình lập tức đứng trước mặt Gia Minh, hai hàng nước mắt cô chảy dài.

Nỗi lo lắng cho con trai cộng với sự đau đớn thống khổ mà cô đang chịu đựng khiến cho cô gái nhỏ bé Nghi Đình chỉ có nước muốn chet đi

-Lữ Gia Minh, tôi xin anh, xin anh hãy để cho bác sĩ cứu con trai tôi có được không?

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ lúc này của Nghi Đình, Gia Minh lại nhớ đến đứa con của anh và cô lòng anh lại càng sinh thêm lòng oán hận

-Cô đau lòng cho nó thế con của tôi và cô thì sao.

Lần đó cô nhẫn tâm phá bỏ tại sao cô không đau lòng hả? 

"Nó chính là con anh, Bin là con trai anh mà? " Nghi Đình rất muốn gào lên, thế nhưng cuối cùng cô lại không thể mở lời. 

-Tôi xin anh, anh cho bác sĩ cứu con tôi đi.

Anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý cả?

Nghe đến đây không nhịn được anh liền bước tới ép chặt Nghi Đình vào từờng, anh đưa tay bóp chặt cổ Nghi Đình. Hai mắt Gia Minh long sòng sọc trừng lên nhìn cô gằn giọng nói 

-Thế cô đi c.h.ế. t đi. Nếu cô c.h.ế. t tôi sẽ cho người cứu nó.

Nghe câu này Nghi Đình hoàn toàn suy sụp. Đứng bên cạnh Ông Trà cùng Đăng Quang không khỏi không bức xúc  họ định lên tiếng nói hết sự tình thế nhưng Nghi Đình đưa mắt tỏ ý ngăn họ lại. 

Cô cười đau khổ, nước mắt rơi lã chã nhìn sang ba mình. Dù gì bây giờ mắt cô cũng không còn thấy gì, đau khổ cũng đã nếm đủ, thì cái chet của cô cũng chẳng là gì đáng sợ. 

Hình ảnh người cha già mờ nhạt trước mắt khiến Trà Nghi Đình thêm đau tận tâm can. Vì cứu con mình, cô lại phải để cha già tiễn cô 1 đoạn vậy. Cô đưa tay đẩy mạnh Gia Minh ra khỏi người mình.

Cô bước đi loạng choạng tới chỗ ông Trà ba mình đang đứng, Hai chân Nghi Đình từ từ khụy xuống, cô dập đầu trước ba.

Giọng cô khàn đặc cất lên cùng tiếng nấc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!