Chương 18: (Vô Đề)

Gia Minh dứt lời cũng là lúc tinh thần Nghi Đình suy sụp. Chiếc điện thoại trên tay cô vô thức tự do rơi xuống nền gạch vỡ tan nát.

X/á/c điện thoại ngổn ngang, cả người Nghi Đình không còn đứng vững Gia Minh lập tức vươn tay kéo cô vào lòng mình. Vừa đỡ cô anh vừa lo lắng hỏi 

-Sao vậy?

Có chuyện gì?

Nghi Đình vừa khóc, vừa run rẩy đến mức cổ họng rất khó khăn mới  nói được thành lời 

-Anh …anh làm ơn đưa giúp em đến bệnh viện.

-Ừ mặc quần áo vào đi.

[…]

Gia Minh lái xe xuyên qua màn đêm tĩnh mịch đưa Nghi Đình đến bệnh viện. Vừa lái xe Anh vừa nghĩ thật không hiểu được anh đang làm chuyện điên rồ gì nữa, vừa thấy cô khóc lòng anh đã rối lên.

Dẫu biết không ưa gì thằng nghiệp chủng ấy nhưng vẫn cố chấp vì nước mắt của Nghi Đình mà đưa cô nhanh chóng rời khỏi nhà trong đêm muộn.

[…]

Lúc đến viện, ông Trà đã quậy cho bệnh viện bát nháo lên.

-Các người làm ăn kiểu gì thế! Rồi cháu tôi đâu hả? Chẳng phải là bên bệnh viện đã gọi nói có đãi ngộ đặc biệt và sắp xếp y tá chăm sóc cho cháu tôi hay sao? Bây giờ cháu tôi đâu hả?

Tiếng ông khóc hu hu, bác sĩ y tá quay quanh cả chục người. Họ cũng đang rất lo lắng cho Bin, vì bệnh tình của thằng bé vốn dĩ không tốt, nếu như bọn bắt cóc đưa đến một nơi không đủ điều kiện chăm sóc cho thằng nhóc thì e rằng tính mạng sẽ không được đảm bảo.

Một lão bác sĩ đứng ra đối diện với ông Trà liên tục nhận lỗi về phía bệnh viện và đã gọi báo cảnh sát. Nhưng ông Trà như hoàn toàn suy sụp, ông thương Bin lắm, tất cả cố gắng bây giờ ông đều muốn dành cho con gái và cháu ngoại nên khi nghe tin Bin mất tích hồn ông cũng như không còn ở thể xác ông nữa.

Ông thương Bin 5 phần thì 10 phần ông thương con gái vì ông biết nhận được đả kích này con gái ông làm sao chịu đựng nổi.

–-----

Nghi Đình khóc từ lúc ở biệt thự của Gia Minh đến khi vào bệnh viện, vì khóc nhiều đôi mắt cô lại chịu thêm tổn thương từ các dây thần kinh và m.á. u bầm tụ trên đầu nên đầu cô cũng liên tục đau nhói, hai mắt vừa nhức vừa nặng trịch  cứ thế khi bước xuống xe, trước mặt Nghi Đình chỉ còn là một khoảng không đen đặc.

-Gia Minh, anh đâu rồi? 

Nhìn Nghi Đình đưa tay quờ quạc xung quanh, tim anh như ai cầm d.a. o cứa vào. Anh lại quên mất rằng đôi mắt cô đang chịu tổn thương, cứ hành hạ cô cho thõa nỗi hận mà lại quên đi chuyện cần giải quyết trước là làm sao chữa trị cho cô mau khỏi 

-Anh đây? 

-Em không thấy gì cả, cảm phiền anh đưa em vào chỗ con em được không?

-Ừ.

Nói dứt lời Gia Minh đưa tay nhấc luôn cả người Nghi Đình lên tay mình rồi đi thẳng khiến cho cô vừa bất ngờ vừa ngại, nhưng hết cách, bây giờ cô chỉ đành phụ thuộc vào Gia Minh thôi.

-Nghi Đình?

Con sao thế hả? 

Trông thấy Nghi Đình đến Ông Trà lập tức hỏi cô khi cô được Gia Minh bồng trên tay

-Lữ Tổng, anh đã làm gì con gái tôi vậy? 

Gia Minh nghe ông Trà nhìn mình với ánh mắt đầy chất vấn nên lập tức thả Nghi Đình đứng xuống sau đó nhìn ông Trà trả lời 

-Ông đi hỏi con gái ông đấy  nếu cô ta không bỗng dưng mù đường thì tôi không phải là dốc kiệt sức mình để bồng cô ta vào tận đây đâu? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!