-Anh buông em ra, đừng mà, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.
Nghe câu nói này Gia Minh sững người nhìn Nghi Đình, tim anh hẫng mất 1 nhịp sau đó nụ cười trên môi anh cũng giá băng mang theo một màu ảm đạm
Anh cau mày tỏ ra khó chịu nhìn Nghi Đình
-Sai lầm? Với tôi em cảm thấy sai lầm?
-Đúng, từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm! Gia Minh dừng lại đi, anh buông tha cho em đi.
Nhìn Nghi Đình cự tuyệt khóc nức nở dưới thân mình, lồng n.g.ự. c Gia Minh càng thêm nhức nhối.
Anh tức giận, lớn tiếng với cô
-Dù có sai lầm thì suốt đời này em cũng phải thuộc về tôi.
Nói dứt lời, mặc kệ Nghi Đình cào cấu từ chối Gia Minh nhanh chóng cúi xuống một lần nữa áp đảo môi cô.
Đôi môi đỏ mọng của Nghi Đình vừa khô ráo lại mềm mại. Khiến cho nụ hôn của anh càng sâu càng thêm ngọt ngào và thổn thức dù cho trong lòng cả hai đều biết ngay giây phút này ngoài miệng là gượng ép nhưng trong lòng lại bùng cháy sự nhớ nhung.
Trái tim Nghi Đình đập rất nhanh, Gia Minh càng quấy rối, cả người cô mỗi lúc một nhũn ra, chẳng còn chút sức lực nào để tránh né, để từ chối anh nữa, mà trong lòng cô hiện tại là đang bùng cháy ngọn lửa tình yêu và khao khát được anh ôm lấy.
Gia Minh cảm nhận Nghi Đình không còn từ chối anh nữa, nhanh chóng anh kéo cô ngồi dậy, để cô ngồi trên chân anh, cả hai đối mặt, anh đưa đôi tay ôm lấy mặt cô, cánh môi anh liên tục đụng chạm cánh môi của cô, gia tăng nụ hôn ngọt ngào nơi khoang miệng.
-Đừng mà!!!
Nghi Đình bị Gia Minh dẫn dụ vào mê tình của anh đến mức cả người cô mềm nhũn cả ra, cô yếu ớt lên tiếng.
Mặc kệ Nghi Đình nói gì đi nữa, cũng không ngăn cản được tư duy một mực muốn chiếm hữu của anh đối với Nghi Đình. Gia Minh vẫn duy trì nguyên dạng, mắt mở to nhìn Nghi Đình, chẳng có chút thay đổi nào là muốn dừng lại.
Anh vừa ôm cô vừa hôn cô, từ miệng, lên mắt , lên trán rồi xuống chiếc cổ mềm mại của cô, chỗ nào môi anh đi qua đều để lại dấu tích
vô thức vì những khơi gợi chiếm lấy này của anh đã mở ra tà tâm dục vọng của Nghi Đình.
Nghi Đình bị Gia Minh làm cho thần trí không còn cứng rắn được nữa. Nhìn người đàn ông cô yêu với vòm n.g.ự. c săn chắc, gương mặt điển trai đầy mê hoặc, cùng với yết hầu đang nhấp nhô lên xuống khiến tim lòng cô càng lúc càng rộng mở, giờ phút này, mẹ anh, Trịnh Minh Nguyệt chẳng còn trong nỗi ám ảnh của Nghi Đình nữa, mà chỉ có anh và cô cùng tình yêu bùng cháy sau bao năm ngụi lạnh.
Mặc kệ sau này có ra sao cũng được, ngay bây giờ cô muốn cô được sống cho cô một lần, được yêu anh sau những năm dài cách xa đầy nhung nhớ.
Nghi Đình với đôi mắt đỏ hoe, nhanh chóng vòng tay cô ôm lấy Gia Minh, đầu lưỡi thơm mềm thăm dò trong miệng anh cứ thế cô vừa hôn anh, cô vừa khóc.
Hành động này của Nghi Đình khiến cho Gia Minh như không thể tin được. Cho nên mãi đến khi cô cắn mạnh vào môi anh, anh mới giật mình đáp trả.
Để ý anh nhìn cô đầy mong nhớ, khóe môi khẽ cười hài lòng sau đó cũng theo lực độ của cô mở miệng ra, làm cho đầu lưỡi cô thêm dũng cảm tiến vào sâu trong khoang miệng mình.
Anh cho phép cô được quấy rối anh.
Tuy rằng Gia Minh anh không biết vì sao ngay từ đầu vốn dĩ là anh muốn trả thù cô, rồi bây giờ lại muốn cô đến mức gạt qua những gì cô đã đối xử không tốt với anh nhưng dù có là lý do gì đi nữa, anh cũng không phủ nhận rằng, với Nghi Đình khi bên cô, cô vẫn luôn mang lại cho anh cảm giác ấm áp và ngọt ngào nhất mà trong hơn 5 năm qua chưa từng có một ai cho anh được cảm giác như với cô cả, cho nên anh vẫn là muốn nói là, trước mặt cô, người bạn tâm giao của anh luôn luôn bị đánh thức và ngẩng cao đầu.
-Gia Minh?
-Anh đây?
-Anh còn yêu em hay không hả?
-Em muốn nghe?
-Ừm, nhưng không còn cũng không sao? Dù sao thì…
-Anh yêu em?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!