Nước mắt trượt dài trên gương mặt xinh đẹp của Nghi Đình. Dù rằng đã biết trước được kết quả nhưng không hiểu sao cô vẫn vì những lời nói kia mà để tâm.
Trước kia khi còn yêu nhau, cô và anh đã từng vô cùng khát khao cuộc sống bên nhau, cùng nhau vẽ lên hạnh phúc một ngôi nhà nhỏ xinh cùng đàn con thơ ngây
Thế mà sau 5 năm mất liên lạc, cô và anh lại chọn cách dày vò nhau để sống chung với nhau.
Để không phải nghe những lời đau lòng tiếp theo. Nghi Đình nhanh chóng với lấy chiếc remote tắt luôn chiếc tivi mặc kệ cho mấy người giúp việc đứng phía sau cô đang nhìn cô với những ánh mắt đầy tò mò và cả sự khó chịu.
-Phu nhân khuya rồi cô vào phòng ngủ nhé.
Nghi Đình đến đây từ tối hiện tại đã 10h đêm, cô vẫn ngồi yên trên sopha phòng khách với nhiều suy nghĩ. Đến khi nghe một gia nhân trong nhà bảo cô vào phòng ngủ cô mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, sau đó nhìn lại họ rồi đáp lại
-Mọi người nghỉ ngơi đi.
Tôi muốn đợi Lữ Tổng về.
-Dạ vâng!
Mọi người lui về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài những vệ sĩ thay phiên giao ca.
Trong phòng khách chỉ còn mình Nghi Đình đơn độc ngồi bó gối. Cô đang lo lắng cho ba, và cả Bin đang ở viện. Nên vốn dĩ cô muốn đợi Gia Minh về là cũng vì muốn thương lượng với anh một chuyện thế nhưng Nghi Đình đợi mãi, đợi mãi cho đến khuya vẫn không thấy Gia Minh trở về.
Cạch
Bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân đi vào. Nghi Đình đang gục đầu tựa vào sopha lim dim bởi cơn buồn ngủ kéo đến, bị giật mình nên theo phản xạ cô ngẩng đầu lên, đã thấy Gia Minh đứng trước mặt cô.
-Sao không lên phòng ngủ?
-Tôi đợi anh về?
-Rồi sao nữa?
-Tôi …tôi…
-Không trả lời được vậy tôi đi ngủ.
-Anh…Chờ đã.?
Gia Minh liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Hơn 2h kém.
-Muốn gì thì lên phòng rồi nói.
Nói xong thì Gia Minh cũng đi thẳng. Nghi Đình vội vã theo sau anh, bóng lưng rộng lớn ấy đi trước, đi phía sau Nghi Đình còn ngửi được cả mùi rượu thoang thoảng trên vai áo sơ mi của anh, còn có một vệt son màu đỏ tươi.
Vết son ấy là của ai vốn dĩ Nghi Đình đã có câu trả lời chỉ là cô bây giờ chỉ dám nhìn chứ không có tư cách để hỏi tới.
…
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách mặc tình cho cánh cửa chẳng hề đóng lại.
Nghi Đừng đứng trong phòng nhìn quanh một lượt, có chút bất ngờ khi hành lý của cô cũng được để gọn ở một góc tủ trong phòng này.
Nghi Đình đi tới, vừa hay có móc áo để sẵn nên cô lôi đồ của mình ra treo lên, cũng tiện tay cầm luôn chiếc váy ngủ và cái khăn tắm riêng của mình.
Mãi một lúc cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại cô mới chầm chậm đi qua.
Trước mắt cô là Gia Minh, anh bước ra trong làn hơi nước. Bên dưới eo chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm, từng múi cơ bắp trên cơ thể anh lộ ra cuồn cuộn khiến cho những giọt nước còn vương trên đó tăng thêm vẻ đẹp long lanh đến mê hoặc.
Nhìn Nghi Đình sững tầm mắt ngây ra nhìn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!