-Trà Nghi Đình? Con gái ông Trà Duy Khanh, một ông chủ của xưởng gia công túi xách nhỏ bé vừa bị phá sản kèm theo là một số nợ khổng lồ đang đổ xuống đầu. Cô Trà không biết là cô đã nắm được tình hình của gia đình cô hay chưa?
Hay là vẫn đang nghĩ mình là lá ngọc cành vàng nên chỉ biết lo yêu đương câu dẫn nam nhân mà quên mất rằng gia đình mình đang lâm vào đường cùng hả cô?
Nghi Đình giật mình quay lại.
Đôi mày nhíu chặt nhìn người đàn bà sang trọng đứng trước mặt, không hiểu sao bà ta lại buông những lời nói cay độc đầy châm biếm dành cho cô thế này, vì vốn dĩ cô và bà ta chưa một lần quen biết cơ mà?
Tuy rất ngạc nhiên không hiểu sao bà ta lại tỏ thái độ với mình như thế nhưng Nghi Đình vẫn dùng giọng điệu tử tế đối đáp lại với bà ta
-Bà là ai?
Tại sao lại nói với tôi những lời khó nghe như vậy? Tôi nhớ không nhầm giữa tôi với bà chưa một lần biết nhau cơ mà!
Bà Trần nhếch môi cười khinh bỉ, nụ cười đẹp, có chút quen thuộc đối với Nghi Đình phút chốc khiến cô khựng lại thế nhưng trước thái độ không may mắn thiện chí này cộng thêm ánh mắt nhìn cô xẹt qua tia khinh miệt khiến Nghi Đình không khỏi rùng mình.
Bà Trần thẳng thừng nhìn đối diện trước gương mặt non nớt trước mặt, tuy có chút xinh xắn nhưng với bà sự xảo trá mưu mô của Nghi Đình qua lời nói của Tú Anh em gái của cô ta khiến bà càng thêm phần căm ghét. Nếu như con trai bà không cãi lời bà.
Không gạt bỏ đi sự sắp xếp tốt nhất cho bản thân nó thì với bà cái xưởng may nhỏ bé kia sẽ chẳng phá sản và bà cũng không rảnh bận tâm để phí thời gian quý báo của mình với một đứa ranh con này đâu.
-Tôi là ai?
Cô xem cái này rồi sẽ rõ.
Vừa nói xong bà ta rút trong túi xách ra một tấm ảnh rồi chìa về phía Nghi Đình. Cô đón lấy, bất ngờ tột độ khi người trong tấm cảnh cạnh bên bà ta là Gia Minh. Người yêu cô!
Nghi Đình sững sờ, hai chân vô thức thụt lùi mấy bước. Cô nhìn bà ta, cả thân người toát ra một màu quyền quý, phía bên kia là chiếc xe 4 chỗ sang trọng của bà. Nhìn thật kỹ bà ta còn có nhiều nét giống với Gia Minh. Không lẽ nào…?
Nghi Đình như không tin được nên sau mấy phút đứng hình cô mới cất lời với bà
-Bà là mẹ của anh Minh.
Bà ta hừ một tiếng đáp lại
-Cô xem ra cũng có chút thông minh. Không vòng vo nữa.
Tiếp theo đó bà ta đưa ra cho Nghi Đình một chiếc thẻ, kèm theo một cuộc giao dịch. Bà nói tiếp tục
-2 tỷ. Vốn dĩ cô không xứng với cái giá 2 tỷ này. Nhưng vì tương lai của con trai tôi tôi phải đành miễn cưỡng chi ra thôi. Xưởng may nhỏ bé của ba cô nếu không có 2 tỷ này chắc chắn sẽ phá sản. Một là cầm tiền rời khỏi Gia Minh về giúp đỡ gia đình. Hai là à…cô không có quyền lựa chọn.
Lời nói đanh thép đầy tự tin vô thức khiến Nghi Đình khó chịu. Cô định bụng sẽ từ chối bởi vì xưởng may của gia đình cô vốn đang hoạt động rất tốt. Còn nữa tình yêu của cô dành cho Gia Minh chẳng có thể nào đánh đổi với tiền bạc cho dù con số có nhiều hơn cũng thế.
Nếu như đây là mẹ của Gia Minh, bà ta có ép cô buông tay anh thì cô cũng không bao giờ khuất phục trừ khi nào là Gia Minh trực tiếp nói chia tay với cô.
Hít một hơi lấy lại dũng khí Nghi Đình định mở lời từ chối thì bất ngờ chiếc điện thoại trong túi Nghi Đình vang lên. Cô nhìn mẹ Gia Minh, thấy bà ta nhướn mày cao ngạo quay mặt đi nên cô đành nghe máy trước
-Alo con nghe ba ạ?
Đầu dây bên kia ba Nghi Đình với giọng nói đầy hốt hoảng
-Nghi Đình xưởng may của nhà ta đang gặp chuyện rồi. Mẹ con của Tú Anh đã cuốn đồ bỏ đi. Bây giờ ba ba rất rối trí không biết phải giải quyết ra sao nữa. Con con về nhà gấp có được hay không! Chúng ta phải bán nhà để trả nợ, nếu không ba phải ngồi tù đó con.
Tim Nghi Đình đập mạnh, cô sững sờ như không thể tin vào những gì cô vừa nghe. Thế nhưng bên kia điện thoại liên tục vang lên những tiếng nói chửi bới đòi trả lương khiến cho Nghi Đình không thể suy nghĩ được nhiều chỉ đành ngay lập tức lên tiếng cho ba mình an tâm
-Ba, ba bình tĩnh cứ hẹn họ lại là đến đầu giờ chiều. Con sẽ giải quyết tiền lương cho họ ạ.
-Con…sao con…
-Ba tin con đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!