Chương 4: Chỉ có thể giúp đỡ một chút như vậy thôi

Buổi tối muộn, Diệp Trạch Đào vừa vào đến phòng học đã thấy bọn trẻ đang im lặng ngồi ở chỗ của mình học bài. Toàn bộ trong phòng họp ngoại trừ có mùi dầu hỏa nồng nặc từ ngoài bay vào, tất cả đều tràn ngập không khí của học tập.

Việc ký túc xá bị sập dường như cũng không gây nên ảnh hưởng quá lớn đến học sinh.

Diệp Trạch Đào đi tới phía sau dãy phòng học, ánh mắt nhìn về phía mặt trên một tấm ván gỗ, phía trên không biết từ đâu ra có một ít giấy các – tông rải rác dính vào, thêm một ít khăn trải giường đã rách nát, hơn nữa lại còn có cả những thứ rất khác nhau.

Khi nhìn lại mấy tấm chăn bông, có thể nhìn thấy là do khi ký túc xá sập bị bay ra ngoài một số cái, còn đống chăn trong góc nhà là do bị mưa làm ướt.

- Các em buổi tối ngủ như thế nào?

Diệp Trạch Đào cẩn thận hỏi một đứa bé trai.

- Dạ thưa thầy Diệp, chúng em buổi tối ngủ thì hơi chen chúc một chút, đã có người thay mặt trường học nói chuyện với cha mẹ chúng em, ngày mai sẽ đưa chăn mền tới.

- Như vậy làm sao có thể được!

Hắn cảm thấy thời tiết đã càng ngày càng lạnh hơn, hơn nữa bên ngoài còn có kèm theo cả mưa nhỏ, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng khó chịu, từ trong phòng học đã nhanh chóng chạy vội ra ngoài.

Diệp Trạch Đào đã đến nhà của Ngưu Trọng Trung và gặp được Hiệu trưởng Ngưu.

Khi nhìn thấy Ngưu Trọng Trung đang ở nhà miệt mài hút thuốc lá, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Hiệu trưởng Ngưu, bọn trẻ nếu cứ chen chúc nhau mà ngủ như tối nay sẽ bị lạnh mà bệnh mất!

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, Ngưu Trọng Trung thở dài một cái nói:

- Tiểu Diệp, tôi đã sai người đại diện đi nói chuyện với cha mẹ bọn trẻ, chắc chắn là sáng mai cha mẹ chúng sẽ mang chăn gối đến đầy đủ! Hiện giờ tôi đang rất lo lắng về gia đình của một số em, hoàn cảnh của bọn họ rất khó khăn, có thể là không đủ khả năng mang chăn gối đến cho con họ được!

- Rất khó khăn sao?

Diệp Trạch Đào hỏi lại.

Ngưu Trọng Trung gật đầu nói:

- Phải, rất khó khăn.

Đứng từ góc độ của một người cũng xuất thân từ một gia đình có hoàn cảnh khó khăn mà nói, Diệp Trạch Đào hiểu rằng cái khó khăn mà họ đang nói tới cũng chẳng phải là loại khó khăn bình thường.

Ngưu Trọng Trung còn nói thêm:

- Người trong nhà cò thể chỉ vẻn vẹn có một cái chăn duy nhất, khi đi ra ngoài cũng phải đổi quần áo lại cho nhau!

Diệp Trạch Đào thật sự là cảm thấy vô cùng kinh ngạc:

- Việc này tôi đã có đọc qua trên báo chí, nhưng thật sự là có chuyện như vậy sao?

- Dương Ngọc Tiên, Thôi Nguyệt Lan, Hà Dũng Phi là những em có gia đình khó khăn nhất, gia đình các em ấy đều ở vùng thâm sơn cùng cốc, nếu không phải là trường học vẫn thường xuyên giúp đỡ các em ấy, đoán chừng việc các em có thể đến trường cũng là cả một vấn đề lớn!

Trong trường này, số em có hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng đã phải chiếm đến một phần mười rồi …

Đối với hoàn cảnh gia đình của các học sinh thì Ngưu Trọng Trung hiểu rất rõ, liền nêu rõ danh tính của một số em cho Diệp Trạch Đào nghe.

Diệp Trạch Đào ngay lập tức tiền nhớ đến bộ dạng vô cùng điềm đạm nho nhã của hai học sinh nữ học cấp hai. Hà Dũng Phi kia thành tích học tập tuy chỉ bình thường thôi, nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng có nghị lực.

Ấn tượng của Diệp Trạch Đào với ba đứa trẻ ấy đều rất sâu sắc, khi nghe Ngưu Trọng Trung nhắc đến tên bọn trẻ, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc, từng khuôn mặt lần lượt hiển hiện trong đầu hắn.

Ngưu Trọng Trung lắc đầu nói:

- Lần này nhà bị sập, tất cả chăn màn và đồ dùng của bọn chúng đều bị ngâm trong nước, lấm lem bùn đất, cho dù là có mang ra phơi nắng thì chưa chắc đã có thể sử dụng lại được!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!