Chương 47: (Vô Đề)

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu sợ nếu hiện tại lên tiếng nói chuyện, người khác lại nghe ra cái gì nên lập tức bật dậy khỏi giường.

Vừa nãy hai người tình nồng ý mật nên không để ý, giờ tỉnh táo lại, cô vừa cúi đầu xuống đã thấy áo nhăn nhúm lại, nếu cứ như vậy mà xuống ăn cơm, cha mẹ chồng nhất định sẽ nhìn ra manh mối.

Cô đưa tay lên vuốt áo, thấy vạt áo vẫn không phẳng, đành phải quay sang tìm chiếc áo nhung mới cởi ra, mặc lại.

Sửa soạn xong, cô nhìn sang phía Hạ Vân Khâm, anh vẫn còn nằm yên trên giường.

Cô rất ít khi thấy Hạ Vân Khâm nổi giận, trong khoảng thời gian quen biết anh, cô mới thấy anh nổi giận hai lần, lần trước là khi Trần Kim Sinh chở Trần Bạch Điệp trốn thoát ngay dưới mắt anh, lần còn lại là bây giờ.

Thấy mặt anh đen đến lạ thường, cô cũng biết tại sao anh lại thất vọng, trước kia cô thấy anh là người chín chắn, thông minh, không ngờ anh cũng có lúc trẻ con như vậy, không khỏi buồn cười, đành phải giả vờ như không biết gì, giục anh,

"Chúng ta có xuống hay không?"

Hạ Vân Khâm nhìn cô, mặc dù trên dưới Hạ gia đã sống theo kiểu tây hóa, nhưng dù sao Hồng Đậu cũng mới gả vào Hạ gia, nhỡ chẳng may có chuyện gì truyền đến tai cha mẹ, kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô nên anh đành phải đứng lên.

Chăn ga trên giường vì hai người lăn lộn nên đã bị nhăn nhúm hết lại, lúc xoay người, Hồng Đậu vô tình nhìn thấy, lại nhớ tới tình huống lúc nãy, đỏ bừng mặt, cô lườm anh một cái.

Sau đó lại quay lại trải lại ga giường, trải vuốt

mấy lần, mãi đến khi mọi thứ phẳng phiu cô mới hài lòng.

Đến cửa, Hạ Vân Khâm rất tự nhiên nắm lấy tay cô, qua chuyện vừa rồi, giữa hai người không còn chút ngại ngùng gì nữa.

Nhưng Hồng Đậu vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh rất nóng, có thể thấy bây giờ anh cũng giống cô, chỉ là ngoài mặt anh vẫn cố ra vẻ bình thường mà thôi.

Cũng may là mọi người trong phòng ăn không ai chú ý đến việc hai người xuống chậm, từ Hạ thái thái đến Hạ Lan Chi, mọi người đến thảo luận về việc giám đốc của xưởng in gặp chuyện, dù sao hai nhà cũng quen biết nhau, sáng sớm đã nhận được tin dữ, ít nhiều cũng khá hoảng hốt.

Lúc ăn cơm, Hồng Đậu cố ý nhìn về phía Đoạn Minh Y ngồi đối diện, người này lúc ngồi dùng bữa có dáng vẻ rất đẹp đẽ, đoan trang, từ đầu đến cuối đều yên lặng không nói gì, thi thoảng cũng lặng lẽ đặt bát đũa lên bàn, lắng tai nghe chuyện Hạ Lan Chi kể, nếu vô tình bắt gặp ánh mắt của Hồng Đậu, cô ta còn cười duyên với cô một cái, thái độ rất tự nhiên, hào phóng, điều này khiến Hồng Đậu thật sự cảm thấy nghi ngờ bản thân mình hơi đa nghi.

Vừa dùng xong bữa trưa, có vài chiếc xe ô tô lái đến cổng biệt thự Hạ gia, hóa ra là bạn của Hạ thái thái, hôm qua hôn lễ chơi chưa đủ vui, hôm nay lại kết bạn đến tìm Hạ thái thái, vừa là để chúc mừng, lại vừa vì đánh mạt chược tiêu khiển.

Hạ thái thái cười tủm tỉm cho người hầu ra đón khách vào, Hạ Vân Khâm nhìn quanh một cái, định kéo Hồng Đậu về phòng nghỉ trưa sớm.

Phòng khách dưới nhà là phòng cha dùng để đãi khách, mẹ anh ham vui, nếu có khách đánh mạt chược thì thường sẽ dẫn mọi người lên phòng khách nhỏ ở lầu hai. Dù sao cũng ở cùng một lầu, ra ra vào vào, khó tránh khỏi việc có người đi nhầm phòng.

Qua chuyện vừa nãy, anh nhận được sự cho phép ngầm của Hồng Đậu, trong lòng lập tức tính toán xem nên làm gì với cô vợ mới.

Mặc dù anh không

chắc rằng lúc đó Hồng Đậu có phát ra tiếng gì hay không, nhưng ít nhất thì giường của anh cũng sẽ phát ra tiếng, nhỡ ai đó nghe được cũng không hay.

Tai anh nóng lên, anh bật dậy, đút tay vào túi quần nhìn về phía Hồng Đậu:

"Hôm nay anh dẫn em đi tham quan quanh nhà một chút."

Hồng Đậu vừa nghĩ đến chuyện vừa nãy, mặt liền nóng bừng lên, cũng nghĩ bây giờ là ban ngày, trước mặt mọi người đi về phòng thì hơi có tật giật mình, ý kiến này hợp ý cô nên cô liền cười nói: Được.

Hai người chào hỏi mấy vị thái thái, sau đó người trước người sau đi ra khỏi phòng khách.

Sau khi ra ngoài, từ từ đi bộ dọc theo con đường mòn, anh im lặng không nói gì, cô đành phải ngửa đầu lên nhìn anh, mở lời:

"Đúng rồi, buổi sáng lúc nghe Vương thám tử nói về hiện trường vụ án của Hứa giám đốc, em nhớ đến một chuyện."

Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt cô cũng nhạt đi không ít: "Năm đó, dì út của em từng yêu đương với một vị thiếu gia. Sau đó vị thiếu gia kia thay lòng đổi dạ, dì út nghĩ quẩn, lén vào một phòng học không người trong trường đại học sư phạm treo cổ tử tự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!