Chương 31: Tính toán (1)

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Phòng khách nhỏ tràn ngập tiếng cười nói, có thể thấy hôm nay có không ít khách khứa tới dự tiệc.

Hạ Trúc Quân quay về phía các cô, cười nói: "Mẹ và chị dâu em đang ở trong đó."

Hồng Đậu đi vào trong nhìn quanh, cô thấy có vài vị thái thái ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế sofa.

Người ngồi giữa dáng người nở nang, da dẻ trắng nõn, vừa nhìn đã biết đây là người sống trong nhung lụa, bà mặc một chiếc kỳ bào màu ngà, trên cổ còn điểm xuyết các chi tiết bằng ngọc. Mà đặc biệt ở chỗ, mặc dù người này nhìn có vẻ rất cao quý, nhưng lại không hề khiến người ta có cảm giác bà là người kiêu ngạo, cao cao tại thượng, khi nói chuyện bà luôn mỉm cười, ánh mắt cũng rất dịu dàng.

Dù là tướng mạo hay thái độ thì người này cũng có vài phần giống Hạ Trúc Quân, Hồng Đậu thầm đoán bà chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Hạ thái thái.

Quả nhiên, Hạ Trúc Quân vui vẻ giới thiệu với các cô: "Đây là mẹ em."

Sau đó cô ấy quay sang giới thiệu với Hạ thái thái: "Đây là mấy học tỷ cùng trường đại học của con. Ngu Hồng Đậu, Cố Quân và Mai Lệ Trinh, các chị ấy học hơn con một năm, khoa sư phạm."

Hồng Đậu vừa đưa quà của mình và các bạn cho người hầu vừa nói: "Chúc mừng sinh nhật bác gái."

Nghe giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ của cô, Hạ thái thái vui vẻ hẳn lên, đưa mắt nhìn sang phía các cô, người đầu tiên bà nhìn tất nhiên là Hồng Đậu.

Sở dĩ lần này bà phát thiệp mời cho các nữ sinh trường đại học St. John là để con trai có thể xem mắt, sáng sớm trước khi mở tiệc, bà đã dặn con gái nhất định phải dẫn các nữ sinh học đại học St. John đến để gặp bà, từ đầu buổi tiệc đến giờ bà đã gặp không ít nữ sinh. Có không ít cô gái xinh xắn như cô, nhưng khí chất sáng sủa, nhẹ nhàng, khiến người ta thích mình của cô đã áp đảo hết những cô gái trước kia.

Bà mỉm cười, đưa tay lên chỉ một cái, rồi hỏi con gái mình: "Vị này là Ngu tiểu thư?"

Hạ Trúc Quân nhỏ giọng: "Vâng ạ."

Hạ thái thái đảo mắt về phía Cố Quân và Mai Lệ Trinh: "Cố tiểu thư, Mai tiểu thư? Xem ra trí nhớ của bác cũng không quá tệ, vẫn còn nhớ họ. Ngu tiểu thư nhìn rất quen mắt, trước kia bác đã gặp ở đâu rồi à?"

Hồng Đậu ngẩn ra, dù trí nhớ của cô rất tốt nhưng cô vẫn không nhớ ra mình đã gặp bà ở chỗ nào, nhưng đây là trưởng bối, cô không thể phản bác gì được, chỉ cười nói: "Có lẽ bác từng nhìn thấy cháu ở cổng trường đại học St. John cũng nên."

Hạ Trúc Quân nói xen vào, "Ngu học tỷ là sinh viên xuất sắc của khoa sư phạm, ngay cả thầy Nghiêm, thầy giáo mà hay mắng sinh viên nhất trường con cũng khen chị ấy đấy."

Hạ thái thái vốn đang muốn tìm con dâu, nghe thấy lời này lại càng hài lòng hơn, bà đưa mắt nhìn quanh phòng khách một vòng, sau đó hỏi thăm: "Nhị thiếu gia đâu rồi?"

Hạ Trúc Quân: "Con không thấy anh hai đâu, vừa rồi anh ấy còn ở phía sân trước, mà giờ anh ấy đã đi đâu mất rồi."

Hồng Đậu không nhịn được cũng ngẩng đầu lên tìm xung quanh, Hạ Vân

Khâm không biết đã đi đâu, đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt.

Hạ thái thái hơi nhíu mày, sau khi về nước, con trai bà không chịu yêu đương, lại còn từng dính tai tiếng với Đoạn Minh Y, để con trai chịu có bạn gái, mấy tháng nay bà đã sắp xếp không biết bao nhiêu chuyện. Tiếc rằng con trai bà lại không mảy may để ý đến chuyện này, vất vả lắm mới nhân bữa tiệc mừng thọ mà mời mấy cô gái ngoan ngoãn này tới chung một chỗ, vốn định để cho chính anh gặp gỡ, nói chuyện, nhưng anh lại dứt khoát không chịu lại gần chỗ có con gái.

Cứ theo đà này thì dù chốc nữa có thêm nhiều nữ sinh xinh đẹp đến đi chăng nữa thì kế hoạch của bà vẫn đổ sông đổ bể.

Nghĩ như vậy, bà lại càng mất hứng, nhìn về phía góc phòng khách thấy Đoạn Minh Y đang dịu dàng ngồi đánh đàn piano, phía sau lưng cô ta có không ít các tiểu thư con nhà danh giá đang ngồi nghe.

Hà thái thái nhìn một lúc, lại thu tầm mắt về, trong lòng nghĩ thầm, làm thế nào cũng không thể ép thằng con trai này được, chẳng lẽ nó thật sự có ý gì với Đoạn Minh Y?

Bên kia, con gái bà đã kéo đám người Ngu tiểu thư ngồi xuống, ăn uống nói chuyện. Bà ở phía này nói chuyện với mấy vị thái thái của nhà khác, không tránh khỏi việc nghe được vài ba câu ở bên kia, Ngu tiểu thư nói chuyện rất khéo léo, thi thoảng còn kể một số mẩu chuyện hài, cách nói chuyện khá duyên dáng, dù đó chỉ là mấy câu chuyện nhỏ về trường lớp thôi, chỉ một lát sau, có khá nhiều các nam thanh nữ tú xúm lại nghe Ngu tiểu thư nói chuyện.

Đúng lúc này, có mấy người trẻ tuổi cười cười nói nói đi vào cửa, đang định đi thẳng luôn vào trong phòng nghỉ.

Hạ thái thái nhìn qua đã thấy con trai mình, giả vờ giận dỗi, nói với người hầu, "Mau lên, đi bắt thằng nhóc kia lại cho tôi."

Các vị thái thái khác ngồi gần nịnh bà không dứt: "Tôi nói này Hạ thái thái, Nhị thiếu gia cũng hơn 20 tuổi rồi, nhìn cũng có vẻ chững chạc, nhưng sao nghe lời Hạ thái thái nói thì cậu ấy như biến thành trẻ con thế?"

Hạ thái thái cố ý nói: "Thằng nhóc này không biết điều, làm gì có tí chững chạc nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!