Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Lục Kính Hằng vừa xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát, người hầu Lục gia liền ùa đến, "Thiếu gia, mấy ngày nay ngài vất vả rồi."
Lục Kính Hằng hất áo mà người hầu vừa khoác lên vai mình ra, tái mặt đi đến chỗ xe ô tô.
Đúng là tai bay vạ gió (1), tự dưng đang yên đang lành lại bị Trần Kim Sinh liên luỵ, rồi còn phải ở đồn cảnh sát cả đêm để phối hợp điều tra nữa. Anh ta càng nghĩ càng thấy tức, hận không thể đạp chiếc xe người hầu vừa lái đến vài cái cho đỡ tức.
(1) Tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.
Từ trước đến nay anh ta là người không chịu thiệt bao giờ, người đầu tiên anh ta muốn tính sổ chính là Bạch Hải Lập. Trước kia thằng cha này cứ xưng em gọi anh với cha anh ta, thế mà giờ lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Chẳng qua hôm nay ông ta tìm đúng chỗ dựa thôi, giờ muốn động đến ông ta cũng không dễ, nhưng cứ đợi đấy, ngày rộng tháng dài thiếu gì cơ hội.
Anh ta chống hai tay lên xe, đang cố nhớ kĩ lại những gì đã xảy ra hôm trước thì nghe thấy có tiếng bước chân. Bạch Hải Lập dẫn một tên cảnh sát đến sau lưng anh ta.
Cảnh sát cung kính nói với anh ta: "Hai ngày này Lục thiếu gia vất vả rồi, tối nay đồn trưởng sẽ đến Lục gia đích thân xin lỗi về chuyện này ạ."
"Đến nhà xin lỗi?" Lục Kính Hằng cười khẩy, "Bạch đồn trưởng quyền cao chức trọng, phận dân đen như tôi sao dám nhận lời xin lỗi này đây."
Cảnh sát kia cười một tiếng, "Lục thiếu gia bị oan như vậy, giờ tức giận hơn nữa cũng phải thôi. Bạch đồn trưởng biết chuyện này là sai sót của mình, thực ra ông ấy cũng không muốn làm thế này đâu, chuyện đêm qua thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu không phải có người làm chứng, luôn miệng nói ở biệt thự và xe riêng của Lục thiếu gia có vết máu, Bạch đồn trưởng cũng sẽ không vì nóng lòng phá án mà bị người ta làm mờ mắt."
Lục Kính Hằng vốn không muốn nghe hai người nói linh tinh. Nhưng nhớ lại đêm đó khi đứng ở cửa biệt thự Lục gia, Trần Kim Sinh từng nhắc anh ta là phía sau có một chiếc ô tô đuổi theo. Nếu như anh ta không nhầm thì người kia chắc chắn là Hạ Vân Khâm.
Chẳng lẽ chuyện đêm đó anh ta bị bắt còn có liên quan tới Hạ Vân Khâm?
Cảnh sát kia thì muốn đổ chuyện kia lên người Ngu Sùng Nghị, dứt khoát nói rõ: "Thực ra người phụ trách vụ án này là Ngu cảnh sát, bình thường tác phong cẩu thả, làm việc theo cảm tính, khi phát hiện ra trong biệt thự của Lục thiếu gia có quần áo dính máu, anh ta lập tức kết luận Lục thiếu gia là hung thủ, cứ luôn miệng nói cứu người là quan trọng rồi khuyên Bạch đồn trưởng bắt Lục thiếu gia lại. Bạch đồn trưởng nóng lòng muốn cứu người nên vô tình bị Ngu cảnh sát dắt mũi.
Chuyện này nếu truy xét kĩ càng thì cũng không thể trách tội Bạch đồn trưởng được, phải trách Ngu cảnh sát quá hồ đồ."
Đương nhiên Lục Kính Hằng không để ý đến lời của một cảnh sát nhỏ nhoi, suy nghĩ của anh ta vẫn đang dừng lại ở những gì đã xảy ra đêm hôm đó. Hạ Vân Khâm và anh ta kết thù không phải ngày một ngày hai, vào sáng sớm ba tháng trước, khi tin tức Hạ Vân Khâm và Đoạn Minh Y có quan hệ bất chính bị tung ra, Hạ Vân Khâm khẳng định là do anh ta làm, còn suýt cho người đánh chết anh ta.
Càng đáng giận hơn, anh ta biết chuyện này do Hạ Vân Khâm làm nhưng lại không có bằng chứng, không thể đường đường chính chính tìm đến chỗ Hạ Vân Khâm tính sổ được.
Anh ta nuốt không trôi cục tức này, nằm trên giường bệnh náo loạn một trận, bắt ông già nhà mình phải đến Hạ gia đòi lại công bằng.
Thế nhưng ông già anh ta chỉ bảo, Hạ Vân Khâm là người biết trước biết sau, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, có trách thì phải trách bản thân anh ta suốt ngày lêu lổng bên ngoài, đắc tội với nhiều người, ai mà biết được chuyện này rốt cuộc do ai làm.
Ông ta còn nói thân làm cha, vốn dĩ đã muốn ra tay dạy dỗ anh ta một bài rồi, giờ có người thay ông ta trút giận thì càng tốt, ông ta đỡ mất công.
Không những không đến Hạ gia đòi lại công bằng, ngược lại còn đứng ở đầu giường anh ta mắng mỏ hồi lâu.
Anh ta cũng tự biết, sở dĩ lão già không chịu đi, đơn giản là vì trong tay ông ta vẫn còn mấy vụ làm ăn quan trọng liên quan đến Hạ gia, hai bên vẫn chưa thể trở mặt với nhau được, vì thế nên ông ta mới lấy vài ba cái đạo lý kia ra nói lấy lệ với anh ta.
Chuyện này đã trôi qua được mấy tháng, mỗi lần anh ta nghĩ lại thì vẫn tức anh ách. Nào ngờ đến tận bây giờ Hạ Vân Khâm vẫn nghĩ chuyện kia có liên quan đến anh ta nên vẫn làm phiền anh ta.
Tối hôm qua, trước khi bị Trần Kim Sinh nhắc nhở, không biết Hạ Vân Khâm đã theo dõi anh ta bao lâu rồi. Giờ nghĩ lại, chuyện anh ta tự dưng bị bắt oan, chắc chắn không thiếu công của Hạ Vân Khâm.
Lúc này, thù mới cộng thêm hận cũ, anh ta như vừa cắn phải ớt vậy, lửa giận cháy thẳng từ cổ họng xuống tới ngực, làm gì còn tâm trí gì để nghe mấy lời léo nhéo của cảnh sát kia chứ. Anh ta tức giận leo lên xe, đóng sập cửa lại, kéo kéo cổ áo, nói với người hầu thân cận bên trên: "Đến đại học Aurora."
Người hầu kia bị anh ta doạ: "Thiếu gia, đến đại học Aurora làm gì?"
"Tìm Hạ Vân Khâm tính sổ!" Lục Kính Hằng tức giận nói, "Thằng ranh này đúng là sao chổi đời tao mà, ngày xưa đi học đã không hợp nhau rồi. Đợt này về nước, rõ ràng nó mập mờ với Đoạn Minh Y, lại còn cố tình đổ lên đầu tao nữa. Chuyện tờ báo tận mấy tháng trước rồi, mà chỉ để xả giận nó còn lập mưu hãm hại tao ngồi tù. Món nợ này nếu tao không tính toán rõ ràng thì
chẳng phải là quá hèn sao? Sau này còn mặt mũi nào mà ở Thượng Hải nữa chứ?"
Người hầu tỏ vẻ đau khổ, vội khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài cũng biết Hạ Mạnh Mai cưng chiều đứa con trai út nhất nhà, nếu bây giờ ngài đến đại học Aurora tìm Hạ Vân Khâm, lời ra tiếng vào, nhỡ làm ảnh hưởng đến vụ làm ăn
ở bến tàu thì thế nào, lão gia mà biết lại nổi điên lên, sau đó lại dùng gia pháp cho mà xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!