Chương 17: Chắc chắn là thê nô (3)

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu cầm lấy quyển sách đó rồi nói với Tần Học Khải: "Học trưởng, tôi có thể lấy quyển sách này về nhà để tham khảo không?"

Tần Học Khải đáp: "Những tài liệu này đều do mấy thành viên khóa trước của hiệp thông sưu tầm từ khắp nơi, nếu muốn mang về nhà vì việc tư thì trước tiên phải đăng ký đã."

Nói xong, anh ta lấy sổ ghi chép được buộc chỉ từ trong tủ sách ra, rồi viết lại tên quyển sách kia: "Ghi chép đơn giản về những thứ thần bí".

Ba người thu dọn từng quyển sách đã lấy ra trước đó, xếp lại vào tủ sách, sau đó rời khỏi phòng để đồ.

Khi đi tới cổng trưởng, Tần Học Khải nhìn Hồng Đậu, đột nhiên hỏi: "Buổi chiều các em còn có việc gì nữa không, hôm qua tôi nghe bạn học nói rạp chiếu bóng mới có phim của Bạch Ngọc Long, nếu buổi chiều không có lớp không bằng tới rạp chiếu bóng đi?"

Trong lòng Hồng Đậu chỉ nhớ tới việc tìm chị họ Ngọc Kỳ, sợ bỏ mất cơ hội tốt, nào có tâm trạng đi xem phim, cô vội cười nói: "Trong nhà còn có việc gấp cần phải nhanh chóng trở về, chuyện hôm nay đã phiền Tần học trưởng quá rồi, lần sau tôi và Cố Quân mời Tần học trưởng xem phim nhé."

Từ lâu Tần Học Khải đã bị Hồng Đậu từ chối không biết bao nhiêu lần, thất vọng rồi lại thất vọng, nhưng cũng không nhụt chí, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Vậy thì đợi lần sau thôi."

Sau khi Tần Học Khải đi, Cố Quân nói với Hồng Đậu: "Rốt cuộc cậu muốn tra gì vậy, không nói với Tần Học Khải nhưng có thể nói cho tớ biết không?"

Hồng Đậu kẹp quyển sách kia vào yên sau xe rồi trèo lên xe đạp: "Tạm thời vẫn chưa thể nói được, có điều chỉ cần có thể làm rõ chân tướng, tớ nhất định sẽ lập tức nói cho cậu biết, tớ còn có việc, đi trước đây."

Đạp xe được một đoạn, cô quay đầu thấy Cố Quân vẫn ôm sách đứng trước cổng trường thì vòng xe lại nói: "Cậu không có việc gì thì về nhà sớm đi, gần đây đừng có đi ra ngoài một mình, đặc biệt là mấy chỗ đông đúc ồn ào như trạm xe lửa đấy."

Cố Quân biết quá rõ tính tình của Hồng Đậu, nghe xong lời này thì lạnh nhạt nói ra suy đoán của mình: "Tớ biết ngay là cậu đang điều tra cái gì đó mà, nói đi, có phải trong đồn cảnh sát của anh cậu có vụ án nào vô cùng kì lạ không?"

Hồng Đậu vẫy vẫy tay rồi nghênh ngang rời đi: "Dù sao cậu cũng về nhà sớm đi, sáng mai gặp lại."

***

Lúc ăn cơm trưa, Hồng Đậu đã hẹn Ngu Sùng Nghị, nếu phát hiện được cái gì trong hiệp thông sẽ trực tiếp đi tới đồn cảnh sát ở tô giới chung tìm anh ta luôn.

Đến đồn cảnh sát, bác gác cổng nhận ra Hồng Đậu, cười ha hả nói: "Hồng Đậu lại đến tìm anh trai à?"

Hồng Đậu xuống xe, khẽ cười ngọt ngào: "Bác Cung, phiền bác giúp cháu vào nói với anh trai một tiếng là cháu có chuyện gấp muốn tìm anh ấy."

Một lúc sau, bác Cung từ bên trong thò đầu ra: "Anh cháu đang đi ra đấy."

Không bao lâu, anh trai đi ra, bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp của đồn cảnh sát.

Trong đó có một người rất khí thế, đại khái khoảng hơn 40 tuổi, dáng vẻ

trịnh trọng, sắc mặt lại hơi u ám, dường như do sa vào rượu và gái đẹp trong thời gian dài mới như thế.

Hồng Đậu nhận ra người này là Bạch đồn trưởng, cô không có cảm tình với ông ta cho lắm, thấy bọn họ đi ra thì lặng lẽ đẩy xe đạp tới dưới bóng cây rồi xoay mặt nhìn phong cảnh phố xá ở đối diện.

Bạch đồn trưởng được cả đám người vây quanh đi tới bên cạnh xe, vênh váo đắc ý đang muốn lên xe, ai ngờ vừa nhìn thấy Hồng Đậu thì hơi sửng sốt, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần rồi xoay người ngoắc ngoắc tay với bác Cung.

Bác Cung vội chạy tới.

Bạch đồn trưởng chỉ vào Hồng Đậu: "Cô gái đó ở đâu ra vậy?"

Bác Cung hơi khom lưng cười nói: "Bạch đồn trưởng, đây là em gái của Ngu cảnh sát, cô ấy nói có chuyện gấp muốn tìm anh trai, chắc chuẩn bị đi rồi."

Ngu Sùng Nghị nhíu mày.

Bạch đồn trưởng cảm thấy hứng thú quay mặt sang nhìn Ngu Sùng Nghị: "Em gái cậu hả? Sao nào, không giới thiệu cho mọi người quen biết một chút à?"

Nụ cười của Ngu Sùng Nghị hơi cứng lại, vì chức vị không thể không cẩn thận trả lời: "Tôi có mấy thứ để quên ở nhà nên nhờ em gái mang đến đây một chuyến, sẽ lập tức đi ngay thôi, đồn trưởng, không phải vì chuyện của Trần Bạch Điệp nên ngài muốn đặc biệt đến lãnh sự quán Pháp một chuyến sao, thời gian không còn sớm, ngài nên lên xe rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!