Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Sắc mặt và giọng nói của cô đồng thời thay đổi, hiển nhiên là lần này vô cùng tức giận rồi.
Hạ Vân Khâm thấy đôi mày thanh tú của cô đều dựng cả lên, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười, nhưng anh cũng biết lúc này tuyệt đối không thể cười được, nếu không thì tình hình sẽ hỏng bét mất, thấy hình như cô không bị thương ngoài da, chỉ là quần rách một lỗ thôi, lúc này anh mới nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Ngu tiểu thư ở đây đợi tôi một lát, để tôi nghĩ cách."
Hồng Đậu nói như rít qua từng kẽ răng: "Hy vọng Hạ tiên sinh nghĩ cách nào tốt một chút."
Hạ Vân Khâm cố ý nhíu mày, đạp chiếc xe đạp đó đi, lúc trở về thấy Hồng Đậu dán lưng trên tường đứng rất đàng hoàng, ngược lại cảm thấy khá giống tình huống khi anh còn bé bị cha bắt đứng phạt vậy, anh thầm cười trong lòng rồi đi đến trước mặt cô, chân đạp lên bàn đạp: "Tôi quay lại chỗ của Peter Vương gọi điện thoại, lát nữa sẽ có xe ô tô tới đón Ngu tiểu thư."
Xe ô tô? Hồng Đậu muốn phản đối nhưng quần của cô đã rách rồi, bây giờ không dám động đậy gì cả, đi ra ngoài sao, nói không chừng bên ngoài còn có Lục Kính Hằng đang nhìn chằm chằm như hổ đói, huống hồ dáng vẻ như vậy mà đi tàu điện sợ sẽ làm người ta cười đến rụng răng mất. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ lúc này có mẹ hoặc anh trai từ trên trời rơi xuống, nếu không cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Cô hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, có thể thấy là sự tức giận vẫn chưa tiêu tan hết.
Hạ Vân Khâm lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, nhìn Hồng Đậu một cái, anh sợ khói thuốc xông vào cô nên đi sang một bên hút thuốc.
Hồng Đậu đợi một lúc vẫn không thấy xe tới, cô nhìn Hạ Vân Khâm, thấy trong miệng anh đang ngậm thuốc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống đất giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lộ ra vẻ trầm mặc khác thường.
Hình như phát hiện ra ánh mắt đánh giá của cô, anh quay sang nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, anh dường như tùy ý hỏi: "Anh trai của Ngu tiểu thư làm cảnh sát mấy năm rồi?"
"Ba năm."
"Anh trai của cô luôn ở tô giới chung à?"
"Đúng vậy." Hồng Đậu giẫm giẫm đôi chân đang tê rần, cô nói sang chuyện khác, "Hạ tiên sinh, sao xe anh gọi còn chưa tới?"
Còn chưa dứt lời thì từ đầu ngõ đã truyền tới tiếng còi của xe ô tô, so với Lục Kính Hằng lúc nãy, tiếng còi này có vẻ khắc chế hơn, chỉ vang lên một tiếng rồi dừng lại ngay.
Hạ Vân Khâm tắt nửa điếu thuốc đi: "Đi thôi."
Hồng Đậu cẩn thận túm chặt chỗ rách của quần, chậm rãi đi theo sau Hạ Vân Khâm.
Đến đầu ngõ quả nhiên có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ở đó. Lại nhìn sang bên đường, xe của Lục Kính Hằng đã lái đi từ lâu rồi.
Người lái xe đương nhiên là người của Hạ gia, vừa thấy Hạ Vân Khâm liền nói: "Nhị thiếu gia."
Hạ Vân Khâm dẫn Hồng Đậu đi thẳng tới ghế sau, anh nói với tài xế: "Đưa vị tiểu thư này đến ngõ Đồng Phúc."
Không hề nhắc một từ nào về lai lịch của Hồng Đậu.
Hình như tài xế đã được huấn luyện rất tốt, cũng không hỏi thêm một câu nào, vẻ mặt hòa nhã giúp Hồng Đậu mở cửa xe, tài xế xoay người đi tới bên kia mở cửa cho Hạ Vân Khâm thì bị anh cản lại: "Tôi còn có việc."
Hồng Đậu lên xe xong, quay đầu thấy Hạ Vân Khâm vẫn còn đang đứng thẳng bên ngoài, tuy hơi kì lạ là tại sao anh không lên xe, nhưng cũng không có hứng thú để tìm hiểu, ghế sau đặt một chồng quần áo, hình như là tạm thời mang tới đây, phía dưới cùng là một chiếc áo bành tô màu hồng cánh sen, mặc dù hơi dày nhưng đúng lúc có thể dùng để che chắn cái lỗ trên quần.
Cô nhìn chiếc áo này thì âm thầm xấu hổ, vừa nghiêng đầu đã phát hiện Hạ Vân Khâm còn đang đứng bên ngoài nhìn cô, liền nghi ngờ hỏi: "Cái này là chuẩn bị cho tôi à?"
"Xe đạp của tôi không cẩn thận làm hỏng quần áo của Ngu tiểu thư, tạm thời không thể đi tới cửa hàng bách hóa được, không thể làm gì khác đành lấy quần áo chưa từng mặc qua trong nhà mang đến, Ngu tiểu thư lấy để đối phó trước đi, hôm nào đó tôi xem nhãn hiệu quần áo của tiểu thư rồi sẽ đi mua lại một cái giống vậy nhé."
Có lẽ sợ làm cho tài xế hiểu lầm nên anh không nói đến quần, mà chỉ nói quần áo thôi.
Hồng Đậu kiêu ngạo nói: "Quần áo của tôi toàn do mẹ tôi làm cho thôi, cửa hàng bách hóa không tìm được cái giống vậy đâu."
Da mặt của Hạ Vân Khâm dày hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nghe xong lời này anh cũng không nhướng mày lên: "Vậy tôi đi mua vải giống như quần áo Ngu tiểu thư mặc đưa cho cô nhé, nói chung chuyện ngày hôm nay đều là lỗi của tôi, chỉ trách tôi là người quá "keo kiệt", không biết phải làm thế nào Ngu tiểu thư mới hết giận đây, yêu cầu gì cũng có thể đưa ra được."
Vẻ mặt anh rất chân thành nhưng Hồng Đậu lại cảm thấy trong câu nói của
anh có hàm ý khác, tuy rằng vẫn nhịn một bụng đầy tức giận, nhưng cũng không muốn dây dưa trước mặt tài xế, cô khoan dung nói: "Hạ tiên sinh chỉ vô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!